Triệu hoàng hậu ngạt thở, vô thức muốn chặn miệng Vân Quán Ninh lại: “Hoàng thượng, ban nãy thần thiếp thấy người tức giận, nhưng đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?”
Mặc Tông Nhiên khó chịu liếc nhìn bà ta một cái: “Hậu cung không yên, trẫm làm sao có thể yên tâm giải quyết chuyện tiền triều được chứ?!”
Advertisement
“Tuy nhiên, Hoàng hậu hỏi câu này rất hay”
Trái tim của Triệu hoàng hậu đang treo lơ lửng trên không trung.
Nhìn vẻ mặt của Mặc Tông Nhiên, không giống như đang nổi giận với bà ta.
Nhưng nghe giọng điệu này, hình như có gì đó không ổn!
Advertisement
Bà ta thận trọng nhìn ông ấy: “Hoàng thượng...”
“Hoàng hậu là chủ hậu cung, thế mà những chuyện vụn vặt này vẫn phải cần trẫm tự mình xử lý! Xem ra, ngôi vị hoàng hậu ngồi thoải mái quá chứ nhỉ?”
Mặc Tông Nhiên nặng nề liếc nhìn bà ta một cái.
Bây giờ, Triệu hoàng hậu có thể chắc chắn rằng Mặc Tông Nhiên đang nổi giận...
“Nếu là chuyện của hậu cung mà trẫm còn cần phải đích thân xử lý, thì trẫm cũng không một hoàng hậu như nàng nữa!”
Nói rồi, Mặc Tông Nhiên nhìn về phía Trương ma ma đang bất tỉnh, thấp giọng mắng: “Cái thứ chẳng làm được gì ra hồn mà chỉ toàn chuốc lấy thất bại!”
Cũng không biết câu này là đang mắng Triệu hoàng hậu hay là mắng Trương ma ma nữa...
Tóm lại, mặt của Triệu hoàng hậu đỏ bừng hết cả lên.
Mặt bà ta nóng bừng, hồi lâu vẫn không thể nói được gì.
Trong lòng Vân Quán Ninh chế nhạo.
Xem ra nàng không cần châm dầu vào lửa, thì hôm nay Mặc Tông Nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Triệu hoàng hậu đâu!
Liếc nhìn Trương ma ma vẫn còn chút hơi thở, rồi lại nhìn Đức phi sắc mặt đã tái mét lại, Vân Quán Ninh cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn Dương thái y đã xách theo một hộp thuốc tới.
Ban nãy ông ta bị Thục phi truyền đến kiểm tra vết thương.
Vừa mới xử lý xong vết thương nhẹ cho Thục phi, Lương tiểu công công đã đến mời ông ta, nói rằng hoàng thượng bảo Dương thái y đến Vĩnh Thọ Cung một chuyến, để kiểm tra xem món canh trên đất có độc hay không.
Thục phi vừa nghe vậy, liền nhất quyết đi theo Dương thải y.
Nào ngờ, Lương tiến công công lạnh lùng nhìn bà ta một cái, nói rằng hoàng thượng đã cấm túc bà ta, tước đi phong hiệu giảng thành Ngụy phi.
Thục phi không thể thở được rồi ngất đi, đến lúc này vẫn chưa tỉnh dậy.
Lúc đó Dương thái y mới có thể thuận lợi đến Vĩnh Thọ Cung.
Vốn dĩ chuyện này không cần ông ta phải ra mặt, dù sao thì cũng có Vân Quán Ninh ở đó, không có loại thuốc độc nào có thể thoát khỏi đôi mắt của nàng.
Khổ nỗi là phủ Ngụy Quốc Công...
Nhìn thấy Dương thải y mồ hôi nhễ nhại, Mặc Tông Nhiên lại bắt đầu đanh đá: “Dương thái y, trẫm cảm thấy người nên kiểm tra thử bản thân mình đi! Có phải là đã già đi, nên đi đứng không còn linh hoạt nữa không?”
“Trẫm phải người đi mời người, vậy mà lại phải đợi lâu như vậy à?”
“Có phải là người nên tự chữa trị chân cho mình không?”
Sắc mặt Dương thái y căng thẳng: “Hoàng thượng, ban nãy vị thần bị Thục... Ngụy phi nương nương kéo lại, vị thần không đi được!”
“Cần người để làm gì?”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng “hừ một tiếng: “Nàng ta lôi kéo ngươi, ngươi không biết chặt tay của nàng ta ra sao?”
“Ngươi là một nam nhân, vậy mà sức lực còn không bằng một nữ nhân nữa sao?”
Dương thái y oan ức chẳng dám nói ra: “Vi thần không dám”
Ông ta không phải là hoàng đế, làm sao dám nói chặt tay người ta là chặt ngay được?
Đặc biệt, đối phương còn là phi tần của hoàng thượng!
Cho dù không phải là phi tần, thì hai mươi năm trước ông ta vẫn có là một đại nam nhân... Nhưng bây giờ ông ta đã năm mươi sáu mươi tuổi rồi, chỉ là một lão già lắm tuổi mà thôi!
Ông ta chỉ là một người yếu thế mà thôi!
Là loại người dễ dàng bị người khác ức hiếp nhất!
“Trẫm thấy người cũng không dám! Đồ hèn nhát, trẫm thật sự nhìn thấy người là đã tức giận.”
Mặc Tông Nhiên hôm nay rất nóng nảy, tóm được ai ông ấy cũng giáo huấn cho một trận.
Dương thái y cúi đầu, không dám phản bác lại.
Thấy vậy, Vân Quán Ninh đưa mắt nhìn Đức phi, bĩu môi với Dương thái y: “Dương thái y, đến đây chúng ta cùng xem xem món canh này có độc không?
Vừa nói, nàng vừa kéo Mặc Diệp ngồi xổm xuống: “Phụ hoàng hôm nay có chuyện gì sao?”
“Buổi sáng không vẫn là vẫn ổn sao? Ăn phải thuốc súng rồi à?”