Bắt gặp vẻ mặt trầm tư của Vân Quán Ninh, giọng nói của Tần Tự Tuyết có chút sắc bén hơn: "Vân Quán Ninh, chẳng lẽ ta đã nói trúng tim đen, giờ người đang cảm thấy cắn rứt lương tâm hả?"
"Đúng vậy."
Advertisement
Vân Quán Ninh dứt khoát thừa nhận: "Hẳn là như vậy."
"Ta đây đã khiêu khích Mộ Diệp nhà ta, để đối phó với Mặc Hồi Phong của người đó."
Nàng vừa nói vừa cầm chiếc lược gỗ trong tay.
Advertisement
Thấy dáng vẻ sững sờ đến ngẩn cả người ra của Tần Tự Tuyết, Vân Quán Ninh một tay cầm phần cuối của chiếc lược gỗ, tay còn lại bắn phần đầu chiếc lược về phía trước.
Chiếc lược gỗ khẽ bật vào cằm của Tân Tự Tuyết, nàng ta lập tức hoàn hồn, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Vân Quán Ninh nở một nụ cười đến rợn cả người: "Dáng vẻ ngẩn ngơ của ngươi lỡ lọt vào mắt ta vì vậy ta có ý tốt giúp người tỉnh lại."
Nụ cười của nàng đần nhợt nhạt đi, trên cổ nàng hằn rõ một vệt đỏ, nhưng không may nó lại bị Tần Tự Tuyết nhìn thấy.
Đôi mắt mắt nàng ta như muốn thiêu rụi mọi thứ, trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét, rất nhanh nàng ta đã mất đi lý trí!
Kể từ khi Vân Đinh Lan được rước về Phủ Tam Vương, nàng ta chưa từng được ở chung phòng với Mặc Hồi Phong trong một khoảng thời gian dài.
Tần Tự Tuyết đã không còn nhớ rõ hồi trước bản thân mình đã từng được cưng chiều như thế nào!
Nhìn thấy dấu vết trên cổ của Vân Quán Ninh, đôi mắt nàng ta bỗng chốc đỏ ngầu: "Vân Quán Ninh, dù gì người cũng là Minh Vương phi! Đường đường là một Vương phi đứng trên bao người, thế mà dáng vẻ hiện giờ lại chẳng khác nào nữ tử của Thanh lâu, ngươi không cảm thấy xấu hổ khi bị người ta nhìn thấy hả?"
Xấu hổ?
Vân Quán Ninh không khỏi buồn cười nhìn nàng ta.
Nàng tất nhiên là biết lý do tại sao Tần Tự Tuyết lại mắng nàng như vậy?
Nàng chầm chậm đưa tay lên, vuốt nhẹ cổ rồi kéo cổ áo xuống nói: "Ngươi ghen hả?"
Ẩn dưới lớp áo đó, đầy rẫy những vệt đỏ bỗng hiện ra.
Tần Tự Tuyết siết chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ một: "Cái quái gì vậy, bổn vương phi nói gì ta nghe không hiểu!"
Trước kia nàng ta từng nghĩ rằng mình yêu Mặc Hồi Phong.
Mãi về sau, nàng ta mới nhận ra, thứ nàng ta yêu là ngôi vị Hoàng hậu kia.
Giờ nhìn thấy những vết tích "phu thê ân ái" của Mặc Diệp với Vân Quán Ninh, nàng ta mới tỉnh khỏi giấc mộng. Hóa ra người mà nàng ta yêu từ trước tới nay là Mặc Diệp, chứ không phải Mặc Hồi Phong!
Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Vân Quán Ninh, nàng ta hận đến mức muốn phát điên lên!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nữ nhân này hưởng thụ dưới thân của Diệp ca ca, ngâm nga...
Nghĩ đến đây nàng ta muốn giết nàng ngay tức khắc!
"Ngươi đang ghen sao? Tại sao ta lại phải xấu hổ?"
Vân Quán Ninh mỉm cười: "Ta và Mặc Diệp giờ đây đã danh ngôn chính thuận là phu thê, chuyện sinh hoạt của phu thê với nhau là bình thường mà. Chẳng lẽ người chưa từng chung phòng với Vương gia nhà ngươi? Nếu đã vậy thì hai nữ nhi của ngươi không phải là của Mặc Hồi Phong hả?"
"Kể cả các ngươi chung chăn gối với nhau thì sao, kể cả vậy người vẫn là tiện nhân chốn Thanh Lâu? Ngươi không thấy nhục nhã sao?"
"Chẳng lẽ Mặc Hồi Phong chưa từng mang lại cho nữ nhân nhà ngươi cảm. giác khoái lạc? Vì vậy nhìn thấy những vết tích do Mực Diệp nhà ta mạnh bạo để lại nên người mới ghen ăn tức ở?"
Tần Tự Tuyết bị nàng sỉ nhục?
Nàng ta giận tới mức run cả người, phải vịn chắc vô một góc bàn.
"Hôm nay ta đến đây không phải để tranh cãi với ngươi!"
Một lúc lâu sau, Tần Tự Tuyết mới lấy lại được bình tĩnh: "Vân Quán Ninh, người thấy đấy, Phủ Tam Vương hiện tại thấp kém như thế này."
"Tại sao vẫn nắm chặt không buông?"
"Ta nói rồi, chuyện này không phải ta làm."
Mà là do Mặc Diệp làm.