Chiếc bình hoa ngọc lục bảo này không chỉ mình Vân Quán Ninh thèm thuồng mà ngay cả đại ca không gian cũng bắt đầu kích động.
Vòng tay khẽ run rồi nóng lên.
Nhưng lần này là nóng lên chứ không phải nhắc nhở nàng có nguy hiểm.
Advertisement
Nó không ngừng ám chỉ Vân Quán Ninh: “Lấy là của riêng, nhanh! Ông đây muốn cái bình hoa ngọc lục bảo!”
Vân Quán Ninh: “...”
Đại ca, người đang nghĩ gì vậy, kích động cái gì?
Người chẳng qua chỉ là một cái vòng tay thôi!
Advertisement
Cho dù chiếm cái bình hoa ngọc lục bảo làm của riêng thì ngươi có thể làm gì?
Cũng chỉ có thể cất giấu trong không gian...
Nhưng đồng hành cùng với đại ca không gian lâu như vậy, tốt xấu gì nó cũng từng vài lần giúp nàng giải quyết vấn đề. Bây giờ hiếm khi đại ca không gian kích động như vậy, Vân Quán Ninh đương nhiên là muốn thành toàn cho nó.
Dương thái y vẫn đang kê đơn thuốc cho Nam Cung Nguyệt.
Mặc Hồi Diên thấy Vân Quán Ninh đứng bên cạnh bàn rồi cứ nhìn chằm chằm vào cái bình hoa đó, không đi lên phía trước bắt mạch chữa bệnh cho Nam Cung Nguyệt.
Lập tức hắn ta lại bắt đầu đau đầu: “Vợ lão Thất..”
“Sở vương, cái bình hoa này của ngươi đẹp quá! Đây là lần đầu tiên ta thấy bình hoa có màu sắc như thế này! Mua ở đâu vậy? Bao nhiêu bạc?”
Mặc dù nói như vậy nhưng ánh mắt lấp lánh của Vân Quán Ninh rõ ràng là đang nói với Mặc Hồi Diện: Ta thích cái bình hoa này!
Mặc Hồi Diên mồ hôi nhễ nhại: “Nếu như người thích bổn vương sẽ tặng cho ngươi!”
Vân Quán Ninh cười giả tạo rồi từ chối: “Thế thì không hay đâu?”
Sau đó nàng cầm chiếc bình lên dùng tay áo lau không biết bao nhiêu lần rồi mới đưa cho Như Yên: “Phải cẩn thận đấy, đừng làm sứt mẻ va chạm, ta rất thích cái bình hoa này!”
“Đa tạ Sở vương.”
Mặc Hồi Diên: "... Bây giờ có thể khám bệnh cho Nguyệt Nhi rồi chứ?”
Hắn ta dè dặt hỏi.
Hắn ta sợ tiểu tổ tông này nhất thời đổi ý đột nhiên thoái thác không làm nữa.
Vân Quán Ninh đi về phía giường.
Mặc Hồi Diên thở phào nhẹ nhõm vội vàng đi theo đến bên giường.
Dương thái y đưa đơn thuốc cho Vân Quán Ninh: “Minh vương phi, người xem thử xem mấy loại thuốc trong đơn thuốc của thần có phù hợp không? Còn phải bổ sung thêm gì không?”
Vân Quán Ninh nhận lấy rồi liếc nhìn ông ta: “Được.”
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt tái mét rõ ràng là chứng khí hư.
Dương thái y chưa từng phát hiện ra điều này nên không kê thuốc lợi khí bổ khí, Vân Quán Ninh cũng không định nhắc nhở.
Nàng nhướn cổ nhìn ngó.
Nam Cung Nguyệt không chảy máu nữa nhưng nằm im trên giường giống như là đang ngủ.
Hơi thở tuy yếu nhưng đều.
Vân Quán Ninh quay đầu lại nhìn Mặc Hồi Diên, người đang căng thẳng lo lắng không yên. Nàng biết hắn ta đang lo lắng điều gì, chẳng qua là sợ không giữ được nhi tử trong bụng Nam Cung Nguyệt...
Nàng thầm cười khẩy.
“Sở vương, người đã phân phó hạ nhân đưa tiền khám đến Minh vương phủ chưa?”
“Đưa rồi đưa rồi.”
Mặc Hồi Diên vội vàng đáp: “Đã đem đến rồi.”
“Rất tốt.”
Lúc này Vân Quán Ninh mới gật đầu, chắp tay ra sau lưng đi ra bên ngoài: “Đại tẩu và hài tử không sao, cứ như vậy đi.”
Thấy nàng đi ra cửa Mặc Hồi Diên như tỉnh mộng: “Vân Quán Ninh, người đứng lại!”
Vân Quán Ninh dừng bước: “Sở vương còn chuyện gì sao?”
“Ngươi cứ đi vậy sao?”
Mặc Hồi Diên đi nhanh tới sững sờ nhìn nàng: “Ngươi không bắt mạch cho Nguyệt Nhi hay gì đó sao? Ngươi chỉ nhìn một cái rồi đi ư?”
Cho dù là qua loa lấy lệ thì cũng phải nâng mí mắt lên, sờ bụng gì đó chứ?
Vậy mà Vân Quán Ninh chỉ nhìn một cái rồi phất áo rời đi sao?