Vân Quán Ninh nhìn vẻ mặt Lại Thị khó xử, khẽ cười một tiếng: “Như Ngọc, sao lại nói vậy? Tốt xấu gì cũng là người mà Trương ma ma đưa tới, cũng phải cho ít mặt mũi chứ.”
Advertisement
“Ở sau lưng nói như vậy thì không sao, nhưng sao có thể ở ngay trước mặt người ta mà nói như vậy chứ? Như vậy không phải sẽ khiến cho người ta xấu hổ hay sao?”
Sắc mặt của Lại Thị càng trở nên khó chịu.
Như Ngọc cao giọng đáp: “Vâng thưa vương phi.”
Advertisement
Vẻ mặt Trương ma ma cũng xấu hổ: “Minh Vương Phi...”
“Trương ma ma không cần nhiều lời! Nếu Lại Thị là người Trương ma ma đưa tới, thì chính là ý của mẫu hậu, đúng không?”
Vân Quán Ninh chặn lời của bà ta.
Trương ma ma vội vàng gật đầu: “Đúng rồi thưa vương phi. Không hiểu sao Lại Thị này lại đến trước mặt hoàng hậu nương nương, nàng ta nói trước kia nàng ta và Minh Vương đã từng có một đoạn tình cảm.”
Nói xong, bà ta cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Vân Quán Ninh.
Chỉ sợ nàng mất hứng sẽ đạp bà ta bay ra ngoài.
Nhưng thấy sắc mặt của Vân Quán Ninh không thay đổi, lại đang khoanh tay
trước ngực hào hứng đánh giá Lại Thị, bà ta nói tiếp: “Có lẽ Minh Vương Phi cũng biết.”
“Lúc trước Minh Vương và tam vương phi từng có hôn ước, sau khi hôn ước bị hủy bỏ thì Minh Vương nhìn trúng Lại Thị”
Chỉ vì Lại Thị có mấy phần giống Tần Tự Tuyết sao?
Không thể không nói, nước cờ này của Triệu hoàng hậu cao minh hơn rất nhiều so với lần trước.
Bà ta biết rõ khúc mắc trong lòng của Vân Quán Ninh và Mặc Diệp vẫn chưa hết, biết rõ Tần Tự Tuyết chính là cây gai nằm ở giữa hai người. Cây gai này không thể nhổ trong chốc lát vì vậy đã dứt khoát “giúp” bọn họ đâm sâu hơn.
Tìm một nữ nhân có diện mạo tương tự như Tần Tự Tuyết, giả mạo “hồng nhan tri kỷ” của Mặc Diệp.
Nhưng mà vị “hồng nhan tri kỷ” này có lại lịch không nhỏ, lại may mắn sinh con trai cho Mặc Diệp.
Nghe thấy lý do này cũng hợp tình hợp lý, không tìm được chỗ sai.
Nhưng Triệu hoàng hậu tính toán sai một bước.
Mặc dù Vân Quán Ninh chưa tha thứ cho Mặc Diệp, nhưng trong lòng đã sớm tin hắn rồi.
Tin tưởng hắn không có một chút tình cảm nào với Tần Tự Tuyết.
Hắn cũng đã dùng hành động để chứng minh tấm lòng của hắn, hắn muốn chứng minh cho Vân Quán Ninh biết rõ trong lòng hắn chỉ có một người là nàng... Còn Tồn Tự Tuyết kia, chỉ là nàng ta tự mình đa tình mà thôi.
Trương ma ma lại liếc nhìn Vân Quán Ninh.
Thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của nàng, hình như không hề nghi ngờ thân phận của Lại Thị.
Ngược lại đang suy nghĩ những chuyện đã xảy ra giữa Mặc Diệp và Lại Thị.
Trương ma ma yên lặng thở phào nhẹ nhõm: “Minh Vương Phi, ý tứ của hoàng hậu nương nương chính là để cho nô tỳ đưa người đến đây, còn chuyện vương phi và vương gia có thu nhận Lại Thị hay không thì đều do vương phi làm chủ.”
Thấy bà ta nói như vậy, Vân Quán Ninh giận quá hóa cười.
Đều do nàng làm chủ sao?
Bà ta cũng đã đưa người đến Minh Vương Phủ rồi, lúc đưa tới lại còn gióng trống khua chiêng như vậy, bây giờ ở bên ngoài vương phủ đã có không ít dân chúng đến xem náo nhiệt.
Vậy mà Triệu hoàng hậu còn có mặt mũi nói đều do nàng làm chủ.
Đây chính là cưỡng ép nhét người cho Mặc Diệp.
Nếu là nhận, trong lòng nàng sinh chán ghét, hơn nữa Lại Thị này đột nhiên xuất hiện, cũng không hề có quan hệ gì với Mặc Diệp.
Dựa vào đâu bắt nàng phải nhận?
Nếu không nhận, dân chúng toàn thành đều đến xem kịch vui rồi, Triệu hoàng hậu đưa người đến, nàng từ chối kiểu gì?
Vân Quán Ninh nhận hay không nhận, nàng rơi vào một tính thể khó xử...