Mặc Diệp bất đắc dĩ.
Hắn thậm chí còn không biết cái người Lại Thị này là ai. Có thể xử trí như thế nào chứ?
Nhưng thấy mẫu phi nhà mình đang tức giận, hắn vội vàng nói: “Nếu là người không liên quan thì cứ đánh cho một trận rồi ném đi là được. Chắc chắn sẽ không để mẫu phi lo lắng, cũng sẽ không để cho Ninh Nhi đau buồn.”
Advertisement
“Việc này nhi thần sẽ giải thích rõ ràng với Ninh Nhi.”
“Nói thế còn được.”
Lúc này Đức Phi mới hài lòng gật đầu.
Vừa dứt lời thì nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay hoàng hậu đã không thể nói gì rồi, vậy mà vẫn còn không yên phận.”
Advertisement
“Chuyện của hai đứa con trai của mình thì không quan tâm, lại dám vươn tay vào Minh Vương Phủ... Nếu không đáp lễ bà ta thật tốt thì bổn cung quá dễ bị bắt nạt rồi.”
“Lấy lý do bổn cung tức giận vì con dâu.”
Mặc Phi Phi và Mặc Diệp liếc nhìn nhau.
Dễ bị bắt nạt sao?
Có người nào không biết, Đức Phi là người ngang ngược thứ hai thì không có người nào ngang ngược thứ nhất.
Trong cung có ai dám bắt nạt bà chứ?
“Lý ma ma.”
Đức Phi nghĩ một lúc, rồi phân phó cho Lý ma ma: “Ngươi lập tức xuất cung một chuyến, đi tìm năm đến sáu vị cô nương đưa đến Sở Vương phủ và tam vương phủ.”
“Cứ nói bốn cùng thương tiếc nàng dâu cả đang mang thai không thể hầu hạ lão đại, nên cố ý chọn mấy cô nương có gia thế trong sạch đến phân ưu cùng nàng.”
Lý ma ma xoắn xuýt: “Thế nhưng mà nương nương...”
“Hôm nay Tam vương gia không có ở trong kinh thành.”
“Không có trong kinh thành thì cũng cứ đưa đến tam vương phủ, không phải nàng dâu của lão tam đang bị thương ở chân hay sao? Nha hoàn Tử Tô của nàng lại đang ở Thận Hình Ty.”
Đức Phi hừ lạnh một tiếng: “Cứ nói mấy cô nương này là do bổn cung cố ý chọn lựa để hầu hạ nàng ta là được. Đợi đến lúc lão tam trở về, có thể thu làm thông phòng.”
Kể này rất hay.
Mặc Phi Phi giơ ngón tay cái với bà nói: “Mẫu phi, người quá giỏi.”
Đức Phi đắc ý nhìn nàng ấy một cái, sau đó lại phân phó cho Lý ma ma: “Nhỡi kỹ, nhất định phải cẩn thận chọn lựa.”
“Mở to mắt, lựa chọn thật cẩn thận! Nhất định phải có gia thế trong sạch, tướng mạo phải càng xinh đẹp càng tốt.”
Ánh mắt của bà ý tứ sâu xa, giọng điệu cũng thấm sâu hơn mấy phần.
Lý ma ma hầu hạ bà nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu ý của bà chứ?
“Nô tỳ làm việc kính xin nương nương yên tâm.”
Lý ma ma quay người đi ra ngoài.
Lúc này Đức Phi mới bưng chén trà lên: “Hoàng hậu có thể tìm tới một nữ nhân giống Tần Tự Tuyết như vậy, bổn cung cũng có thể tìm ra được thêm mấy người như vậy”.
“Thế nhưng mà mẫu phi, không phải lúc trước người nói người hiểu rõ Tần Tự Tuyết nhất sao?”
Mỗi lần nàng ấy nói Tần Tự Tuyết nói bậy, Đức Phi đều không tin là thật.
Nhất là khi biết được năm đó nàng ấy bị hại, người ở phía sau màn chính là Tần Tự Tuyết... Mặc Phi Phi hận nàng ta thấu xương.
“Lúc trước là do mắt của bổn cung bị mù.”
Đức Phi nói không chút do dự: “Con dâu của bổn cung quan trọng hơn hay con dâu nhà người ta quan trọng hơn? Lúc trước bổn cung sinh bệnh, là Ninh Nhi bận rộn trước sau, ngày ngày tiến cung ở bên chăm sóc.”
“Thái y viện làm xằng làm bậy, là Ninh Nhi đứng ra trút giận thay bổn cung”
“Hoàng hậu giở trò quỷ cũng là thất tẩu tẩu của con đứng cùng chiến tuyến với bổn cung...”
Con dâu như vậy, tuy ở ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng trong lòng yêu thương không hết.
Thế cho nên mới miễn cưỡng chấp nhận “đứa con” do Vân Quán Ninh sinh cùng với gia đình kia.
“Hóa ra mẫu phi cũng biết thất tẩu tẩu tốt như vậy.”
Mặc Phi Phi cũng cười ý vị sâu xa,
Mặc Diệp cảm thấy thỏa mãn, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì: “Có mẫu phi đứng ra trút giận thay Ninh Nhi, nhi thần vô cùng cảm kích! Sau này nhi thần có thể yên tâm được rồi.”
“Con lo lắng cái gì chứ? Sợ bổn cung ăn thịt nàng dâu của con hay sao?”
Đức Phi bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: “Chuyện này con cũng có trách nhiệm đấy.”
“Mặc kệ con ở bên ngoài như thế nào, lại để người khác bắt thóp rồi bịa đặt chuyện là con không đúng rồi.”