Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 738

Cái đầu này sáng đến nỗi nếu vào ban đêm mà không bật đèn có thể sử dụng nó như một chiếc đèn lồng! 

Tất cả đều trang điểm rất đậm, ngượng ngùng đứng trước mặt Mặc Hồi Diên và không ngừng liếc mắt đưa mày với hắn ta: “Vương gia! Từ nay, tỷ muội chúng ta đều là người của ngài rồi!” 

Cảnh tượng đó thật sự là không nỡ nhìn thẳng! 

Advertisement

Mặc Hồi Diên nhanh chóng cúi đầu xuống. 

Lúc đó mới phát hiện người thứ ba có bàn chân rất, chẳng hợp với vóc dáng mũm mĩm của nàng ta một chút nào! 

Thật là tên gia hỏa tài giỏi! 

Mặc Hồi Diện một lần nữa cảm thán trong lòng một câu thật là một tên gia hỏa tài giỏi. 

Advertisement

Lý ma ma đã đi rồi, chỉ để lại ba người này trong Sở Vương phủ. Bà ta rời đi với tốc độ rất nhanh, hai chân chạy rất lưu loát, dáng vẻ đó trông không giống như một bà lão đã có tuổi rồi. 

Mặc Hồi Diên còn không đuổi kịp nữa là! 

Nhìn ba người này, hắn ta khó xử vô cùng. Quản gia đứng ở phía sau thận trọng hỏi: “Vương gia, đống hàng hóa này phải sắp xếp như thế nào ạ?” 

Mặc Hồi Diên không nói nên lời ngửa mặt nhìn trời: “... Người hỏi ta ta hỏi ai.” 

Trong lòng hắn ta cực kỳ muốn từ chối những người xấu xí này, nhưng bọn họ lại là người mà Đức phi gửi tới... 

Hắn ta biết sự hung dữ của Đức phi và cũng biết sự dung túng của phụ hoàng dành cho Đức phi. 

Người mà bà đã gửi đến, hắn ta còn dám gửi ngược trở về nữa à? 

“Bổn vương rất tò mò, Đức phi nương nương tìm đầu ra những người xấu xí kỳ quặc này vậy.” 

Mẫu hậu vừa mới đưa Lại Thị đến Minh Vương phủ, ai ngờ ngay sau đó Đức phi đã đưa những người xấu xí, dị hợm này đến Sở Vương phủ, phản ứng lần này có phải là quá mau lẹ rồi không?! 

Để tìm được Lại Thị, bọn họ đã tìm suốt mấy tháng trời. 

Dù sao thì muốn tìm được một nữ nhân tương tự như Tần Tự Tuyết thật không dễ dàng. 

Bọn họ tìm thấy Lại Thị là một chuyện hết sức hợp tình hợp lý. 

Đến lúc đó, cho dù có làm ầmĩ đến tận chỗ Mặc Tông Nhiên, bọn họ có thể buộc tội Mặc Diệp là “khó quên tình cũ với Tần Tự Tuyết”, nên sau khi uống rượu, đã làm chuyện trăng hoa với Lại Thị. 

Kết quả là hắn có một đứa con riêng nhưng vì say rượu mà đã quên mất một đêm phong lưu với Lại Thị. 

Sợ rằng Vân Quán Ninh sẽ làm ầm mọi chuyện lên, nên hắn mới không chịu thừa nhận sự tồn tại của Lại Thị vậy vậy đó. 

Bọn họ ra ván cờ này, có thể nói là đã dốc hết công sức. 

Nào ngờ Đức phi lại không tuân theo quy tắc của giang hồ, trực tiếp đưa đến những người xấu xí, dị hợm này? 

Còn nói cái gì mà những người gớm ghiếc, kỳ dị này trông giống như Nam Cung Nguyệt, để bọn họ thay Nam Cung Nguyệt hầu hạ Mặc Hồi Diên... 

Mặc Hồi Diên lấy hết can đảm ra để nhìn họ một lần nữa: “Mẹ” 

Hắn ta không thể chịu đựng thêm được nữa, nghiêng người nôn khan. 

Những người xấu xí, dị hợm này, chỉ cần giống Nam Cung Nguyệt một chút xíu xíu xíu thì cứ xem như là hắn ta đã thua rồi! 

“Các ngươi lui xuống trước đi.” 

Bà quản gia xua tay xua đuổi những người xấu xí, ghê gớm này đi như là đuổi ruồi vậy. 

Nhưng có nào ngờ những người xấu xí, dị hợm này lại không hề dễ đụng vào. 

Bọn họ đã nhận được lệnh của Đức phi và đương nhiên bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc, ba người đẩy quản gia ra rồi yêu kiều chạy tới: “Vương gia, để tỷ muội chúng ta hầu hạ ngài!” 

“Vương gia, ngài bị sao thế? Có phải là cơ thể không được khỏe không?” 

“Thần thiếp rót một tách trà cho vương gia nhé...” 

Mặc Hồi Diên bị bọn họ vây quanh, đưa tay về phía quản gia: “Cứu...” 

Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị những người xấu xí, dị hợm này đè x uống ghế và bắt đầu rót trà cho hắn. 

Khuôn mặt già nua của quản gia nhăn lại. 

Vương gia tội nghiệp! 

Ông ta định tiến lên giải cứu Mặc Hồi Diên, nhưng lại bị những người xấu xí, ghê tởm đó chặn lại, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Chúng ta là người được Đức phi ban cho vương gia, một ông già như ngươi có phải là đang rất ghen tị, thèm muốn may mắn của vương gia không hả?” 

Cải quỷ này làm thế nào mà gọi là may mắn được? 

Ông ta thực sự là chịu thua rồi! 

Quản gia nôn khan. 

Tuy nhiên, bọn họ là người được Đức phi gửi tới, lại cố tình lấy Đức phi ra để gây sức ép với ông ta, nên quản gia chỉ đành lui xuống. 

Nhìn đám hạ nhân ở ngoài cửa đang vươn cổ hóng hớt, ông ta lo lắng dặn dò: “Chuyện này nhất định không được truyền đến tai của vương phi!” 

Nhưng thật đáng tiếc, đã quá muộn rồi...
Bình Luận (0)
Comment