Bà Trương dụi mắt nhìn thật kỹ, đúng là vương gia!
N
Nhưng tối nay vương phi đã đặc biệt dặn dò, không được để bất kỳ ai vào, nhất là vương gia nhà mình!
Rõ ràng bà ta đang cạnh cửa, sao vương gia vào được?
Advertisement
Nửa cánh cửa mở ra kéo dòng suy nghĩ của bà Trương về, thấy vẻ mặt đầy giận dữ của Vân Quán Ninh, hai đầu gối bà ta run lẩy bẩy quỳ xuống nói: "Vương phi, tha mạng..."
"Cút!"
Vân Quán Ninh thật muốn đạp bà ta thêm một cái.
Nhưng nể tình bà ta đã lớn tuổi, cũng coi như có lòng trung thành với nàng...
Advertisement
Tha cho bà ta lần này!
Bà Trương ôm gậy lật đật cút ra ngoài.
Như Ngọc và Như Mặc cũng thả Như Yên ra, Vân Quán Ninh hỏi Mặc Diệp: "Sao các người lại vào đây?"
"Vương phi, thuộc hạ và Như Mặc treo tường vào đó! Chủ tử nói ngài ấy là chủ nhà, sao có thể làm những chuyện mất giá như trèo tường vậy được? Vì vậy chủ từ quang minh chính đại bước vào từ cửa chính."
Như Ngọc cướp lời.
Là hắn ta treo tường vào mở cửa cho Mặc Diệp.
"Vương phi, bà Trương đó ngủ giỏi thật!"
Như Ngọc sát lại tặc lưỡi: "Lúc thuộc hạ nhảy xuống không cẩn thận dẫm trúng bà ta một cái, bà ta lại không hề r3n rỉ tiếng nào!"
Vân Quán Ninh: "... người còn ngụy biện nữa sao?"
Nàng chỉ muốn chặt tên thổi tha này ra làm phân bón cho dược liệu ở hậu viện của nàng!
Vân Quản Ninh hít một hơi thật sâu, lúc này mới kìm nén cơn giận xuống, quay đầu hỏi Mặc Diệp: "Bây giờ chàng nói thử xem, đến tìm ta có chuyện gì?"
"Tứ ca đến rồi." Mặc Diệp đáp.
Tứ ca?
"Tử ca là ai?"
Đầu óc Vân Quán Ninh bỗng chốc giống như tạm ngừng hoạt động.
Mặc Diệp nghi ngờ nhìn nàng một cái, sau đó nghiêm túc giải thích cho nàng: "Chu Vương, Mặc Vĩ."
Vân Quán Ninh bỗng nhiên hiểu ra.
Cũng không trách nàng không biết lão tứ là ai, thật sự bởi vì... Mặc Vì hầu như chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, thỉnh thoảng nghe người ta nhắc đến, cũng chỉ là nghe nói Chu Vương thế này thế kia.
Còn về Mặc Diệp, số lần hẳn nhắc đến "Chu Vương thế này thế kia" trước mặt nàng cũng cực kỳ ít.
Ban đầu mới nghe thấy cách xưng hô "tứ ca" này Vân Quán Ninh vẫn không kịp phản ứng lại.
Nàng chợt sửng sốt, sau đó mới hỏi Mặc Diệp: "Sao Mặc Vĩ lại đến đây? Hắn ta vậy mà lại ra khỏi phủ Chu Vương? Lại còn là lúc đêm hôm khuya khoắt?"
"Có chuyện gì gấp lắm sao?"
"Đến tìm nàng đó."
Mặc Diệp lắc đầu nói: "Huynh ấy không nói cho bổn vương biết."
Tính tình Mặc Vĩ cũng rất ngang ngược, hắn ta tìm Vân Quán Ninh có chuyện thì chắc chắn sẽ không nói Với Mặc Diệp...
"Bổn vương cũng hết cách với huynh ấy."
Mặc Diệp nhìn nàng một cái, nói: "Trông có vẻ là có việc gấp, bổn vương sợ gặp chuyện vô cùng cấp bách. Nếu như không gặp được nàng, sợ là huynh ấy chạy thẳng đến đây cũng như không, cho nên ta đến đây chuyển lời cho nàng trước."
Vân Quán Ninh cạn lời: "... chàng cũng mồm mép thật!"
SỢ Mặc Vĩ có chuyện gấp, không trực tiếp đánh thức nàng, lại ngồi bên giường canh nàng ngủ, vương gia này quả thật rất lợi hại!
Nàng về phòng thay y phục, sau khi ăn mặc chỉnh tề mới đi theo Mặc Diệp đến tiền viện gặp Mặc Vĩ.
Nàng đã lâu không gặp Mặc Vĩ rồi.
Mấy hôm trước chuẩn bị thuốc cho Mặc Vĩ cũng do Trần Bá tự mình đến Minh Vương Phủ lấy.
Bây giờ vừa gặp...
Không biết bởi vì dưới ánh nến chiếu rọi, hay là Vân Quán Ninh vẫn chưa tỉnh ngủ, nàng chỉ cảm thấy sắc mặt của Mặc Vĩ đã đỡ hơn nhiều. Cả người cũng có sức sống hơn ngày thường.
Thậm chí còn không cần Trần Bá dìu đi, thấy Vân Quán Ninh đến hắn ta cũng tự mình đứng dậy.
"Quán Ninh."
Hắn ta mở lời trước: "Bổn vương đã chuẩn bị một phần lễ vật sinh thần cho Đức mẫu phi."
Vân Quán Ninh cẩn thận nhìn thử, nói: "Chu Vương, ta bắt mạch cho ngươi nhé"
"Tại sao?"
Mặc Vĩ không hiểu, nói: "Bổn vương không hề thấy chỗ nào không khỏe cả."
"Ta muốn xem thử đầu óc ngươi có bị ngớ ngẩn không, hay là có để lại di chứng gì không... sinh thần của mẫu phi đã qua rồi, hôm nay người mới nhắc đến sinh thần của bà ấy."