Không nhận được sự thúc giục” từ Vân Quán Ninh, Độc Nhãn Long có chút không quen.
Vân Quán Ninh quay đầu nhìn hắn ta: “Không phải chuyện đã tới rồi sao?”
Advertisement
Sắc mặt hàng nghiêm túc: “Ta có một việc lớn cần người đi làm...”
Vân Quán Ninh ghé sát vào lỗ tai của Độc Nhãn Long, nhỏ giọng thì thầm vài câu, cuối cùng trịnh trọng dặn dò: “Nhớ kỹ đấy, phải một tháng nữa mới quay trở về.”
Đầu tiên Độc Nhãn Long có hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu lia lịa.
Advertisement
“Cô nãi nãi cứ yên tâm đi! Ta là Độc Nhãn Long, làm việc đáng tin cậy nhất!”
“Vậy thì tốt.”
Vân Quán Ninh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Một tháng sau, chờ để xem một màn kịch hay!
Chiều hôm đó, Vân Quán Ninh vào cung để đón Viên Bảo.
Khi Đức phi nghe tin nàng đến đón Viên Bảo, bà giống như là đang phải đối mặt với quân thù!
Viên Bảo vừa mới bị Mặc Tông Nhiên đưa đi Ngự Hoa Viên chơi rồi, bà vội vàng dặn dò Lý ma ma: “Lão Lý, lần này phải dựa vào người rồi!”
“Bổn cũng không gặp Ninh Nhi, ngươi đi nói với con bé rằng bổn cung bị bệnh rồi!”
Bà nhanh chóng nằm xuống giường: “Đóng cửa, đóng cửa lại! Bổn cung sẽ không gặp ai hết!"
Lý ma ma: “...”
“Nương nương, người không lẽ là vì vương phi muốn đón hoàng trưởng tốn điện hạ đi, cho nên người mới nói là bị bệnh để uy hiếp vương phi, đúng không ạ?”
Lý ma ma xấu hổ toát mồ hôi: “Nương nương, nô tỳ không khiến nghị người làm như vậy.”
Đức phi vừa mới vùi mình vào trong chăn bông.
Nghe Lý ma ma nói, bà lập tức ngồi bật dậy: “Tại sao? Ngươi chỉ cần nói với Ninh Nhi, nói rằng chỉ cần Viên Bảo ở bên cạnh bổn cung thì bệnh của bổn cung mới có thể khỏi được!"
Lý ma ma mồ hôi nhễ nhại: “Nương nương, vương phi có y thuật cao minh đấy ạ.”
Giả vờ ốm trước mặt Vân Quán Ninh, đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?!
“Lỡ như đến lúc đó vương phi lại nảy sinh sự bất mãn với nương nương nương nương người không phải là đang tự lấy đã đập vào chân mình rồi sao?”
Bà ta bất lực khuyên nhủ: “Bây giờ quan hệ giữa vương phi và nương nương khó khăn lắm. mới được tu sửa lại cho tốt đẹp.”
“Hơn nữa, nô tỳ biết rõ là nương nương rất yêu quý hoàng trưởng tốn điện hạ. Nhưng hoàng trưởng tốn điện hạ cũng là con ruột của vương phi mà! Dù sao con trai cũng phải ở bên cạnh mẫu thân mình chứ.”
Lý ma ma nghiêm túc nhìn bà: “Mấy ngày nay, hoàng trưởng tốn điện hạ đã ở trong Vĩnh Thọ cung rồi.”
“Nô tỳ thấy tuy rằng ngài ấy không có biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ mong vương phi!”
Đức phi im lặng.
“Nương nương, người cũng là mẫu thân mà! Ngày thấy đấy, hai ngày đầu vương phi đã kiềm chế, không hề tới gặp hoàng trưởng tốn điện hạ rồi. Chính là vì biết người và hoàng thượng muốn hoàng trưởng tốn điện hạ ở bên cạnh!”
“Nhưng làm gì có một người mẹ nào lại không nhớ con trai của mình?”
Lý ma ma bất lực lắc đầu: “Minh vương phi hôm nay đã đến hai lần, thái độ đã quá rõ ràng rồi!”
Đức phi do dự: “Nhưng mà, nhưng mà Viên Bảo mới ở cùng bổn cung được vài ngày... Bổn cung không nỡ!”.
“Nương nương, người keo kiệt rồi phải không?”
Lý ma ma cười nói: “Hoàng trưởng tốn điện hạ ngày nào cũng đều có thể vào cung ở bên nương nương. Nô tỳ thấy vương phi đã rất hiểu lòng người rồi. Nương nương người cũng nên buông tay, làm một người mẹ chồng hiểu chuyện rồi.”
Những lời này cũng chỉ có Lý ma ma dám nói!
Đức phi ủ rũ nằm xuống: “Lão Lý, ngươi nói đúng”