“Thư của ta à?”
Vân Quán Ninh bối rối: “Ai lại viết thư cho ta nhỉ?”
Tất cả mọi người nàng biết đều ở kinh thành, ngoại trừ Huyền Sơn tiên sinh ra... Nhưng lão thần sơn này bản lĩnh cao siêu, không thèm dùng cách viết thư để tìm nàng đầu.
“Nó đến từ núi Tây Hương.”
Advertisement
Vẻ mặt của Như Yên trông rất nghiêm túc.
Chỉ với một câu nói, Vân Quán Ninh đã đoán ra được đó là ai rồi.
Nàng liếc mắt nhìn Mặc Diệp, ngồi xổm trước Viên Bảo, nhẹ giọng nói: “Con trai, con đi chơi cùng với phụ vương một lát trước đi, mẫu thân phải ra hậu viện một chuyến.”
“Hiểu rồi, mẫu thân.”
Advertisement
Viên Bảo nắm lấy tay Mặc Diệp.
Mặc Diệp muốn hỏi rốt cuộc là ai đã gửi bức thư này đến cho nàng.
Núi Tây Hương.
Đó không phải là nơi mà Mặc Hồi Phong đang canh giữ sao?!
Nhưng nhìn bóng lưng của Vân Quán Ninh không hề quay lại, Viên Bảo lại đang nhẹ nhàng kéo hắn: “Phụ vương, Con muốn chơi cầu may.”
Lúc đó, Mặc Diệp mới hồi thần trở lại.
Chỉ vì một tiếng “phụ vương” này, mà hắn đã quên hết mọi thứ, tươi cười rạng rỡ đáp lại: “Được rồi! Phụ vương sẽ chơi cầu may với con!”
Rồi gọi là Như Mặc và Như Ngọc, hai người bọn họ cùng một nhóm, Mặc Diệp và Viên Bảo cùng một nhóm, bốn người bọn họ chơi vui quên đường về.
Như Yên đi theo Vân Quán Ninh quay trở lại Thanh Ảnh Viện.
“Vương phi, có phải là thư của Vân trắc phi gửi đến không?”
“Ừm.”
Vân Quán Ninh không giấu giếm, nàng châm đèn và bắt đầu xem sơ qua nội dung bức thư.
Bức thư này chưa từng bị ai mở ra, có thể thấy Vân Đinh Lan đã gửi thư cho nàng mà không hề bị Mặc Hồi Phong phát giác.
Sau khi đọc lá thư, nàng ném lá thư vào chậu than và đốt nó thành tro.
Vốn dĩ Như Yên muốn hỏi Vân Đinh Lan trong thư đã nói gì... Nhưng nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Vân Quán Ninh, nàng ấy không còn cách nào khác đành phải nuốt câu hỏi ngược lại vào trong lòng.
"Tối nay bổn vương phi sẽ tự xuống bếp.”
Vân Quán Ninh dặn dò nàng ấy: “Ngươi đi xuống dặn dò trù phòng chuẩn bị một số nguyên liệu mà ta cần.”
Như Yên nhận mệnh rồi đi.
Viên Bảo đã lâu không được ăn lẩu, trên đường rời khỏi cung điện cậu nhóc đã năn nỉ Vân Quán Ninh nấu lẩu cho cậu nhóc ăn.
Vì vậy, nhân lúc hai cha con đang chơi cầu may, Vân Quán Ninh liền thay y phục rồi đi đến trù phòng, nhanh nhẹn chuẩn bị xào nấu nước canh.
Trong vòng chưa đầy một canh giờ, nồi lẩu nóng hổi đã được đặt lên bếp lửa.
Mặc Diệp và Viên Bảo bước vào trong sân.
“Đi rửa tay đi.”
Vân Quán Ninh đang xào nấu bên trong.
Viên Bảo có lẽ là đã chơi đến đói rồi, vừa vào cửa liền hít hà: “Mẫu thân, có lẽ đã lâu con không ngửi thấy mùi lâu rồi, thơm quá! Thật là tuyệt đó ạ!”
Trong vài năm qua, Vân Quán Ninh đã dạy cậu nhóc rất nhiều tiếng Anh.
Viên Bảo phát âm rất chuẩn, nhưng khi nó lọt vào tai Mặc Diệp, như thể cậu nhóc đang nói tiếng chim vậy.
“Con trai, con nói gì vậy?”
Hắn sững người một lúc, tỏ vẻ không hiểu.
Viên Bảo vừa xoa tay vừa đáp lại: “Phụ vương, người nghe không hiểu à! Đây là...”
“Đây là tiếng mà những người Tây Dương nói!”
Vân Quán Ninh nhanh chóng tiếp lời.
“Tiếng của người Tây Dương à?”
Mặc Diệp nhíu mày: “Người Tây Dương?”
“Đúng, người đến từ các quốc gia phương Tây! Ngoài trừ tứ quốc, còn có các quốc gia phương Tây ở bên kia đại dương cách chúng ta biển cả mênh mông! Chỉ là có rất ít người đã từng nhìn thấy bọn họ mà thôi.”
Vân Quán Ninh nói mà không ngẩng đầu nhìn lên.
“Tại sao bổn vương cũng không biết?”
Mặc Diệp lau tay.
“Thế giới rộng lớn như vậy, chuyện kì lạ gì có mặt khắp nơi! Chẳng lẽ ngài biết tất cả à?”
Vân Quán Ninh phản bác lại.
Những lời nàng nói là sự thật, không hề nói dối.
Tuy nhiên, nàng lại bỏ qua một vấn đề... Trong lòng Mặc Diệp, nàng chẳng qua chỉ là tiểu thư của Vân Quốc Công phủ ở kinh thành, không phải Vân Quán Ninh đã từng được chu du rất nhiều nước ở thế kỷ 21!
Trong thời đại ngày nay, ai mà biết được sự tồn tại của các quốc gia Tây Dương?