Gia đình lười nhắc nằm sau cánh cửa: “Ngài không phải không biết, vương phi nhà chúng ta rất ghét bị người ta hối thúc!”
“Nếu ngài cứ thúc giục mãi, e rằng vương phi của chúng ta sẽ hối hận không muốn gặp ngài nữa đấy!
Những lời nói này chặn họng khiến Vân Chấn Tung không nói nên lời!
Advertisement
Ông ta đường đường là một quốc công đại nhân, vậy mà lại phải nhìn sắc mặt teen gia đình gác cổng này sao?!
Ông ta vừa mới bị một tên gia đình trách mắng à?!
Khuôn mặt già nua của Vân Chấn Tung đỏ hết cả lên.
May mà lúc này, bóng dáng của Vân Quán Ninh cuối cùng cũng xuất hiện rồi... Nhìn rõ nụ cười trên mặt nàng, Vân Chấn Tung không khỏi cảnh giác, lập tức đoán được e rằng Vân Quán Ninh lại muốn gây chuyện rồi!
Advertisement
Vân Chấn Tung sợ rồi, trong lòng nghĩ rằng lúc này mình mà mau chóng trốn thoát thì chắc là đã không còn kịp nữa rồi đúng không?!
Tuy nhiên, rõ ràng là đã quá muộn rồi.
Ông ta vừa quay người đi, thì giọng nói của Vân Quán Ninh từ sau lưng đã vang lên: “Vân Quốc Công! Nếu như đã đến, làm gì có đạo lý đến cửa mà không vào cửa thế?”
Vân Chấn Tung cứng cả người.
Đồ con gái bất hiếu này!
Kể từ khi nàng hết bị Minh Vương cấm túc, dựa vào sự sủng ái của Minh Vương, đã chưa từng gọi ông ta là “phụ thân” lần nào!
Nhưng thời gian khác nhau, tình thế đã thay đổi.
Vân Chấn Tung từ từ quay lại, tươi cười nhìn nàng: “Ninh Nhi.”
Trước kia, Vân Quán Ninh không được Mặc Diệp sủng ái, nhưng bây giờ không chỉ có Mặc Diệp che chở mà sau lưng nàng còn có hoàng thượng, Đức phi nương nương, Cố gia, quan trọng hơn là nàng đã sinh ra Hoàng trưởng tốn điện hạ!
Trước đây, Vân Chấn Tung ngu ngốc nên không thèm để tâm đến nàng.
Nghĩ rằng nàng làm gì cũng không được, luôn là người đầu tiên gặp rắc rối.
Vì để không bị nàng làm liên lụy, Vân Chấn Tung đã cố tình vạch ra ranh giới rõ ràng với nàng.
Nhưng không nghĩ rằng, rằng trong bốn năm bị cấm túc trong Thanh Ảnh Viện nàng vậy mà lại âm thầm lặng lẽ hạ sinh ra hoàng trưởng tốn điện hạ?!
Nếu sớm biết điều này, ông ta đã không vạch rõ ranh giới với nàng.
Lúc đầu ông ta cũng chỉ nghe nói Vân Quán Ninh có quan hệ bất chính với gia đình trong vương phủ, con sinh ra một "dã chủng” gì gì đó.
Ai mà ngờ rằng “dã chủng” đó vậy mà lại là con trai ruột của Minh Vương, hoàng trưởng tốn điện hạ tôn quý?!
Vốn dĩ Vân Chấn Tung còn đang nghi ngờ thân thế của Viện Bảo.
Nhưng sau khi gặp thằng bé, ông ta phát hiện ra rằng cậu thực sự trông giống Mặc Diệp đến bảy tám phần...
Còn có gì để nghi ngờ nữa chứ?!
“Ta nghe nói rằng người đang rất bận! Ta đã vô tình quấy rầy rồi. Nếu như người rất bận thì ta xin đi trước một bước đây.”
Vân Chẩn Tung đã quên mất mục đích đến đây của mình.
Khi nhìn thấy Vân Quán Ninh, da đầu ông ta như thắt lại, ông ta chỉ mong sao mình có thể nhanh chóng thoát khỏi cái nơi thị phi này.
“Gấp cái gì chứ?”
Vân Quán Ninh dựa vào khung cửa, như cười như không nhìn ông ta: “Nghe nói Vân Quốc Công còn mang quà đến cho ta, ngài đừng có giấu giếm nữa, lấy ra cho bổn vương phi xem đi?”
Quà sao?
Vân Chấn Tung choáng váng.
Ông ta tặng quà nàng khi nào, mang theo quà cáp gì chứ?!
Rốt cuộc là tên vô lại nào đã bấm báo như vậy?!
“Ta, ta.
Vân Chẩn Tung đỏ mặt, một lúc lâu vẫn không nặn ra được một lời nào.
Vân Quán Ninh khoanh hai tay lại: “Có vẻ như Vân Quốc Công không mang quà đến cho ta... Đến thăm nhà mà lại đến tay không, đây là lần đầu tiên bốn vương phi thấy đấy.”
- Nhìn thấy ánh mắt nàng rơi vào lồ ng ngực phồng lên của ông ta, Vân Chấn Tung chợt tỉnh ngộ.
“À! Đó không phải là quà! Là, là...”
Dưới đôi mắt như cười như không của Vân Quán Ninh, Vân Chấn Tung dù thế nào cũng không thể nói ra ý định đến đây của mình.
Ông ta không khỏi suy nghĩ, hôm nay đến gặp Vân Quán Ninh có thực sự là một hành động sáng suốt không?!
“Là gì?”
Đôi mắt của Vân Quán Ninh đã thêm sự tò mò.
Vân Chấn Tung liếc nhìn về phía sau ông ta một cái.