Vân Quán Ninh cau mày: “Đây là cái gì? Ai gửi nó đến?”
Nàng vốn nghĩ rằng là do Vân Chấn Tung sợ rồi, cho nên vừa hồi phủ đã lập tức trả lại bốn mươi rương của hồi môn lại cho nàng.
“Là do Chu vương vhủ gửi tới.”
Advertisement
Như Yên vội vàng đáp: “Vương phi, Chu vương phải người mang hết tất cả những lễ vật này đến, nói đều là chuẩn bị cho Hoàng trưởng tốn điện hạ! Để cho vương phi chê cười rồi.”
Vân Quán Ninh chợt sửng sốt: “Chu vương phủ?”
Mặc Vĩ gửi đến?!
Toàn bộ đều được gửi cho Viện Bảo sao?!
Advertisement
Nàng càng cau mày lại gắt gao hơn: “Bên trong là vật gì?”
Hạ nhân mở ra trước mặt nàng, chỉ thấy bên trong có mấy món đồ chơi kỳ lạ, Vân Quản Ninh nhận ra tất cả đều là đồ chơi của trẻ con.
“Những thứ này từ đầu ra vậy?”
Vân Quán Ninh ngạc nhiên nhặt một con ngựa gỗ nhỏ lên.
Hạ nhân của Chu vương phủ vội vàng đáp: “Hồi bẩm Minh vương phi, lão gia của Trần gia rảnh rỗi ở nhà đã nghiên cứu rất nhiều đồ vật.”
“Chủ tử của chúng ta nhìn thấy, nói rằng hoàng trưởng tốn điện hạ nhất định sẽ thích, cho nên bảo nô tài đem đến đây.”
Cái tên gia hỏa đáng khen này, biết bao nhiêu hộp đầy ắp!
Lão gia của Trần gia là phụ thân của Trần quý phi và là ngoại tổ phụ của Mặc Mĩ.
Nếu nói như vậy thì mấy ngày nay Mặc Vĩ đã đến nhà Trần gia rồi...
“Những thứ này nhìn rất quý giá, tại sao lại không giữ lại? Nghe nói Trần thiếu phu nhân sắp sinh rồi, những thứ này có thể tặng cho tiểu công tử tương lai của Trần gia.”
Vân Quận Ninh mỉm cười nói: “Còn nữa, vương gia của nhà các ngươi sau này cũng sẽ có con nữa.”
“Minh vương phi, vương gia của nhà ta nói đây là một chút tấm lòng.”
Hạ nhân nói đầu ra đấy.
Vân Quán Ninh và Chu Oanh Oanh đưa mắt nhìn nhau.
“Muội đừng nhìn ta, ta hiện tại cảm thấy rất mất mặt!”
Chu Oanh Oanh che mặt: “Ta còn tưởng rằng quà ta chuẩn bị cho Viên Bảo đã đủ nhiều rồi, nhưng không ngờ lão tứ vừa ra tay đã khiến ta phải sốc đấy”
“Ta đột nhiên cảm thấy những thứ chúng ta chuẩn bị so với ngài ấy.”
Vân Quán Ninh thấp giọng cười: “Tẩu muốn làm ta cười chết à?”
Chu Oanh Oanh vốn là người không sợ trời không sợ đất và không biết xấu hổ nhất, vậy mà lúc này lại cảm thấy mất mặt sao?
Nàng lắc đầu: “Nếu như đã do vương gia của nhà người gửi tới, ta cũng sẽ không khách khí mà nhận lấy! Cảm phiền người quay về bẩm báo với vương gia của nhà người rằng cảm tạ tấm lòng của ngài ấy, hôm khác sẽ cùng với vương gia sẽ dẫn hoàng trưởng tốn đến nhà cảm ơn.”
Sau đó, nàng lại hỏi thăm bệnh tình của Mặc Vĩ, rồi hạ nhân mới rời đi.
“Hôm nay là ngày gì nhỉ?”
Vân Quán Ninh cau mày: “Tại sao mọi người ai nấy cũng đều đến tặng quà cho Viên Bảo thế? Sinh thần của Viện Bảo là vào tháng năm, còn sớm mà!”
Chu Oanh Oanh cũng không đáp lại được.
“Tốt hơn là ta nên kể cho muội nghe chuyện của Tần Tự Tuyết.”
Hai tay nàng ta chống cằm: “Nghe nói Vân Quốc Công đi mời Tần Tự Tuyết, nhưng lại bị nàng ta khùng khùng điên điên đánh đuổi.”
“Đánh hay lắm.”
Vân Quán Ninh nhấp một ngụm trà, trầm ngâm gật đầu.
“Đó là phụ thân của muội đấy!”.
Chu Oanh Oanh lắc đầu, khẽ thở dài: “Tuy rằng muội và Vân Quốc Công quan hệ không được tốt, nhưng tốt xấu gì phụ thân của muội vẫn ở kinh thành! Muội xemta này, phụ thân ta đi biên cương cũng đã gần một năm rồi.”
“Đến bây giờ vẫn chưa thể quay về...”
Kết thân với hoàng gia là ước mơ tha thiết của tất cả mọi người.
Nhưng theo quan điểm của Chu Oanh Oanh, đó không phải là chuyện tốt.
Phụ thân ta là đại tướng quân, những ngày tháng ở kinh thành rất ít ỏi. Một khi có quân địch gì, ông ấy cũng đều phải chủ động xin đi đánh giặc, ngay lập tức lao ra chiến trường.” Nàng ta thấp giọng thở dài: “Nếu không, thì chắc chắc sẽ có người đàm tiếu sau lưng”
“Nghe nói ông ta là nhạc phụ của Hàn vương, nhưng lại không hề góp phần một phần sức lực gì gì đó...”
Đây là lần đầu tiên Vân Quán Ninh nhìn thấy Chu Oanh Oanh, người bình thường luôn cởi mở và thoải mái, lại thể hiện một mặt ưu phiền như vậy.
“Tất cả những gì cho đại tướng quân đã làm không chỉ cho toàn bộ Nam Quận, mà còn là vì tẩu!”
Chu Uy thương Chu Oanh Oanh, còn Vân Chấn Tung so với ông ấy, một trên trời và một dưới đất.
Một người là phụ thân ruột thịt, lại giống như kế phụ.