"Kêu tất cả bọn họ trở lại đây!"
Chu Oanh Oanh không đáp lời bà Trương, chỉ chống góc bàn đứng dậy rồi dặn dò hạ nhân ở ngoài cửa: "Cứ đợi hết trong phủ, không cần đi đâu cả."
Một tên hạ nhân hỏi: "Nhưng thưa Hàn Vương phi, Vương phi nhà nô tài mất tích rồi!"
Advertisement
"Đúng thế. Chúng nô tài phải đi tìm Vương Phi nhà mình nữa!"
"Còn phải vào cung bẩm báo lên Hoàng thượng nữa mà?"
"Không cần nữa."
Chu Oanh Oanh hít một hơi thật sâu cố ép bản thân bình tĩnh lại: "Lui xuống
Advertisement
trước đi!"
Nàng ta không giải thích bất cứ điều gì, cho lui tất cả hạ nhân xuống.
Bà Trương nhỏ giọng hỏi: "Hàn vương phi, có phải Vương phi nhà ta đã đi tìm Điện hạ rồi không?!"
Chu Oanh Oanh dùng sức nắm chặt tờ giấy, một lúc lâu sau, nàng ta mới quay ra dặn dò bà Trương: "Bà hãy đến Dương phủ một chuyến rồi mời Dương thái y đến Minh Vương phủ."
"Dù không biết khi nào Ninh nhi sẽ trở lại, nhưng cơ thể nàng đã yếu ớt đến cùng cực rồi, cứ để Dương thái y chờ trong Vương phủ đi."
Sắc mặt bà Trương chợt đổi, vội vàng chạy ra ngoài.
Vì chạy quá vội, bà ta vấp phải ngưỡng cửa, nặng nề ngã ra đất!
Bà Trương bò dậy, chẳng buồn phủi bụi mà chạy luôn ra ngoài.
Chu Anh Anh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm một mình: “Ninh nhi, muội tuyệt đối đừng gặp phải chuyện gì đấy! Cả Viên Bảo nữa, nhất định phải bình an trở về!"
Lúc này, Vân Quán Ninh đã ra roi thúc ngựa lao ra khỏi cổng thành,
Viên Bảo mất tích, toàn bộ kinh thành được canh gác thêm nghiêm ngặt.
Lính canh cổng thành thấy đêm hôm khuya khoắt còn có người đến gần nên lập tức chặn lại.
Nhưng thấy là Vân Quán Ninh, hắn ta bèn thu lại trường máu của mình: "Minh Vương phi..."
"Mở cổng!"
Vân Quán Ninh không rảnh giải thích, sau khi công thành mở ra, nàng lập tức thúc ngựa rời đi, nháy mắt biến mất vào trong bóng đêm. Mấy tên lính canh quay mặt nhìn nhau, ngay lập tức có kẻ bẩm báo lại tình hình cho Mặc Tông Nhiên.
Mà lúc này, Vân Quán Ninh lại chẳng giống ruồi mất đầu.
Phương hướng của nàng rõ ràng, rất nhanh sau đó đã đến dưới chân núi Vân
Vu!
Thay vì tìm kiếm Viên Bảo khắp nơi như một con ruồi không đầu, nàng nhắm thẳng đến nơi ở của Huyền Sơn tiên sinh trên núi Vân Vụ!
Tống Tử Ngư không có ở đây, nàng chỉ có thể nhờ Huyền Sơn tiên sinh giúp đỏ!
Khi nàng leo lên núi, chân trời đã nổi lên màu trắng bạc.
Cả người Vân Quán Ninh trong ngày càng có sinh lực hơn!
Nhưng nếu nhìn kỹ, vẻ sinh lực dồi dào này của nàng hoàn toàn chẳng giống người bình thường chút nào. Leo lên một ngọn núi cao như núi Vân Vụ, vậy mà nàng còn chẳng thở gấp!
Huyền Sơn tiên sinh còn đang nằm trên đá ngủ ngon lành.
Vân Quán Ninh đánh thức ông: "Huyền Sơn Tiên Sinh, giúp ta đi tìm con trai!"
Huyền Sơn tiên sinh bị đập cho tỉnh, lau khóe miệng nói: "Ta đang nằm mơ, mơ thấy một cái nồi lớn ơi là lớn."
"Giúp ta tìm con trai!"
Vân Quán Ninh gấp gáp lặp lại lần nữa: "Tính hộ ta xem kẻ nào đã bắt con trai ta, đi về hướng nào, có nguy hiểm không?"
"Con trai người mất tích?"
Đến tận lúc này Huyền Sơn tiên sinh mới tỉnh táo lại: "Kỳ lạ thật đấy, ngươi cầu xin ta giúp người, nhưng đây là thái độ của kẻ đi cầu xin sao?"
Ông khoanh tay, quay đầu đi một cách kiêu ngạo.
Vân Quán Ninh tức đến nghiến răng.
Giờ là lúc nào rồi mà lão già này còn bày đặt chảnh chọe với nàng nữa?
Nàng lấy ra từ trong không gian vô số đồ ăn vặt rồi nhét cho ông: "Ngay bây giờ, lập tức tính giúp ta!"
"Thế còn nghe được."
Huyền Sơn tiên sinh chậm rãi xé một miếng thịt bò khô rồi cắn một miếng: "Nói cho ta biết ngày sinh của con trai người, tính không chuẩn không đòi tiền..."
Thế này trông có khác gì mấy tên đạo sĩ mù đi lừa phỉnh khắp nơi dưới chân núi không cơ chứ?
Vân Quán Ninh: "... Người là thế ngoại cao nhân, có thể nào tỏa ra chút tiên khí của một thế ngoại cao nhận được không vậy?"