Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 842

Nam nhân to con bị ép phải thuận theo đường thuỷ đi xuống, khó khăn lắm mới đến gần nơi cảng tàu. 

Hắn quay đầu nhìn một cái, thấy không có bóng dáng của Tổng Tử Ngư, thì mới chửi chửi bởi bới và nhổ nước bọt xuống dưới đất. 

“Chết tiệt! Rốt cuộc là người hay là quỷ vậy?!” 

Hắn buông Viên Bảo xuống, lau một cái mồ hôi: “Người này hình như một đường theo ta suốt...ê, nhóc con, người thành thật trả lời, có quen biết gì về người đó hay không?” 

Advertisement

Hắn cuối đầu nhìn Viên Bảo, mặt hung ác hỏi rằng. 

“Không quen biết.” 

Viên Bảo khờ khờ mà lắc đầu: “Cha, thúc thúc kia đẹp trai quá! Tiên khí bay bổng, giống như thần tiên quá! 

Nam nhân to con: “...” 

Advertisement

Hẳn ngước lên nhìn về phía cảng tàu. 

Giờ mới vừa qua giờ Ty, chính là lúc bận rộn nhất. 

Trên cảng tàu có công nhân, người lái thuyền, người đi qua lại, và người bán cá ở hai bên cảng tàu, đông đúc vô cùng. 

Nhìn thấy sự náo nhiệt của đám đông, nam nhân to con ánh mắt phức tạp. 

Hắn cúi đầu nhìn Viên Bảo một cái, mang hắn đến phía dưới gốc cây và từ trong lòng lấy ra một bình sứ, thoa lên mặt hắn một lớp dầu mỡ lem lút. 

Thấy lòng bàn tay của hắn, lần này không phải màu vàng. 

Màu sắc hơi đen, thoạt nhìn da hắn đen nhánh, giống như trứng đen vậy! 

Viên Bảo oán trách: “Ông rốt cuộc muốn biến tôi thành cái dạng gì vậy? Lần sau có phải là muốn thoa cho tôi đủ màu, khiến khuôn mặt tôi như mặt cầu vồng hả?” 

Nam nhân to con không lời nào. 

Sau khi thoa cho Viện Bảo Xong, hắn lại tự thoa cho mình một lớp. 

Viên Bảo đi đến bờ sông soi gương, lại quay đầu nhìn tên to con: “Trời, chúng mình giống như hai người châu phi quá!” 

“Người Châu Phi?” 

Nam nhân to con không hiểu. 

“Nương của tôi nói.” 

Lời vừa ra miệng, có lẽ nghĩ đến sự uy hiếp trước kia của nam nhân to con, Viện Bảo cắn nhẹ môi: “Bị mặt trời phơi nắng nhiều đến đen thui, thì sẽ biến thành người châu phi!” 

“Tôi bây giờ biến thành nhóc châu phi rồi!” 

Thấy khuôn mặt hắn đen thui, chỉ còn lại hai con mắt thanh thoát đang chớp chớp. 

Một khi miệng mở ra, răng trắng vô cùng rõ rệt khi so với khuôn mặt đen thui đó. 

Nam nhân to không nhịn được, cũng cười phá lên. 

Viên Bảo quay đầu nhìn mặt nước. 

Trong lòng thoáng nghĩ một lát nữa đợi khi người đồng lên, nó mà nhảy xuống nước...thì dù nó không biết nổi trên nước, ít nhất cũng có thể làm ra một chút động tĩnh, cũng sẽ có người từ trong tay của nam nhân to con cứu hắn ra chăng?! 

Thôi bỏ đi. 

Quay đầu thì nó đã bỏ đi suy nghĩ này. 

Ở đây toàn là bách tính trong tay không tấc sắt, nam nhân to con mà phát điện, e rằng sẽ xảy ra rất nhiều thương vong. 

Nó không thể vì bản thân mà liên lụy người vô tội. 

Nương cũng từng nói qua, nó là cháu trưởng hoàng tộc, vai gánh sứ mệnh. 

Nó phải bảo vệ bá tánh thiên hạ, mà không phải là đẩy bọn họ vào hố lửa. 

Vì vậy, nương của nó không muốn nó làm hoàng trưởng tốn, làm một tiểu Viên Bảo không lo không sầu cũng tốt... 

Nó quay người lại, ánh mắt tìm kiếm giữa đám đông, hy vọng nhìn thấy Tống Tử Ngư. 

Vì không để nam nhân to con nghi ngờ, nó im lặng nói rằng: “Ông không phải nói không đi đường này sao? Tại sao lại đi đến chỗ này? Có phải là sợ người áo trắng vừa rồi đuổi lên không?” 

“Thúc thúc đẹp trai kia là ai vậy? Có phải là kẻ thù của ông không?” 

Nam nhân to con: "...Người quan tâm nhiều như vậy để làm gì?” 

“Tôi làm gì biết được hắn là ai?” 

Hắn tung hoành giang hồ mấy chục năm, thù địch vô số. 

Nếu như Viện Bảo không quen biết, nói không chừng là kẻ thù của hắn... 

Nam nhân to con không đa nghi, chỉ nhẹ nhàng đẩy Viên Bảo một cái: “Đi mau.” 

“Biết rồi, ông đừng đẩy tôi được không? Coi chừng bị người ta thấy, sẽ hoài nghi ông rốt cuộc có phải cha tôi hay không đó! Đối xử tối hung dữ như vậy!” 

Viên Bảo thầm thì. 

Nam nhân to con đau đầu, không cách nào chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được rồi được rồi, tôi không không dữ với người nữa.” 

Viên Bảo không buông bỏ việc tìm kiếm, ánh mắt nhanh chóng ở đám đông lướt qua tìm 

kiếm. 

Khí chất của Tổng thúc thúc rất đặc biệt, còn mặc một thân áo trắng, chắc chắn rất dễ tìm mới đúng chứ! 

Nhưng nó cũng không nhìn thấy Tống Tử Ngư, Nhưng lại thấy được bóng dáng quen thuộc của một người.
Bình Luận (0)
Comment