Phật Tịch mím môi.
[Vậy nhượng bộ trước.]
"Vương, vương gia, ta không cố ý."
Trong mắt Bắc Minh Thần có vẻ bất đắc dĩ, muốn vươn tay ôm Phật Tịch, kết quả là bị Phật Tịch đánh một chưởng dính lên tường.
Phật Tịch cười ngượng ngùng: "Ha ha, ta dùng sức hơi mạnh."
[Thật là mất mặt.]
Bắc Minh Thần bước nhanh về phía trước, một tay ôm ngang Phật Tịch đi ra khỏi phòng ăn.
Phật Tịch muốn giãy dụa, nhưng sợ mình quá mạnh lại đánh chết Bắc Minh Thần.
Cửa vừa mở ra, Phật Tịch ngượng ngùng tựa đầu vào ngực Bắc Minh Thần, cố gắng không cho người khác nhìn thấy lúc này mặt nàng đang đỏ bừng.
Mấy người đứng ở cửa ra vào thấy vậy vội cúi đầu, giờ phút này chỉ muốn tìm khe hở chui vào.
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi đến Thần Tịch viện. Nửa đường nhìn thấy thị vệ ở xa đã quay lưng lại cúi đầu xuống. Vì vương gia từng nói, nếu ai dám nhìn chằm chằm vương gia sẽ diệt cửu tộc.
Dường như Bắc Minh Thần đã quen, mặt không đổi sắc đi vào Thần Tịch viện. Hắn đi vào phòng, dùng chân đóng "Ầm" cửa lại.
Phật Tịch nghe thấy tiếng động, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu. Giờ phút này, mặt nàng đỏ bừng không thôi, thậm chí tai cũng đỏ ửng, dáng vẻ ngượng ngùng.
Bắc Minh Thần đặt Phật Tịch lên giường, nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, trong mắt lóe lên vẻ trêu đùa, biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao mặt nàng đỏ như thế?"
Phật Tịch nghe vậy cúi đầu xuống vội vàng đưa tay vỗ gò má, xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Nóng, vì nóng."
Bắc Minh Thần cong môi cười: "Thì ra là nóng, ta còn tưởng rằng vương phi thẹn thùng chứ?"
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần có vẻ muốn trêu ghẹo, tức giận nói: "Ta nói cho ngài biết, chớ chọc ta, ta nổi giận ngay cả bản thân ta cũng sợ."
Tiếng cười của Bắc Minh Thần quanh quẩn trong phòng, không để ý đến lời cảnh cáo của nàng, ung dung cúi người.
Phật Tịch sợ hãi mím môi, tay chống giường, thân thể nghiêng ra sau.
[Có nên đánh chết hắn không?]
Hai tay Bắc Minh Thần chống hai bên Phật Tịch, mặt kề mặt nàng, khẽ nói: "Bổn vương muốn nhìn xe vương phi nổi giận là thế nào?"
Phật Tịch lúng túng cười: "Ha ha, ta sẽ không nổi giận, vì ta sợ."
Bắc Minh Thần ôn hòa nói: "Thay y phục đi, bổn vương dẫn nàng đi săn."
"Đi săn?" Trong mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng, vội đứng lên.
"Vậy ta muốn săn sư tử, hổ, voi, hươu cao cổ..."
Phật Tịch thấy ánh mắt của Bắc Minh Thần u ám, nàng cắn môi ngừng nói, cười ngượng: "Được rồi được rồi, chỉ cần là sủng vật là được, ta không kén chọn."
Bắc Minh Thần búng trán Phật Tịch, ngồi dậy đi qua mở ngăn tủ. Nàng nhìn lướt qua những bộ quần áo kia, ánh mắt càng lúc càng cố chấp.
Đây đều là gì thế, vải sa mỏng nhẹ.
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần đứng trước ngăn tủ, lại thấy hắn đưa tay lấy một bộ y phục đưa cho nàng.
Phật Tịch nhìn y phục, lại ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần, phản bác: "Đại ca, đây là trang phục mùa đông, chẳng lẽ ngài không nhìn thấy trên đó có lông sao?"
Bắc Minh Thần vươn tay, tháo lông trên cổ áo, sau đó đưa áo cho Phật Tịch.
"Bây giờ được rồi chứ."
Phật Tịch đưa một tay che tim, một tay quơ qua quơ lại ra hiệu Bắc Minh Thần đi ra xa chút.
[Không hiểu sao huyết áp ta hơi cao.]
Sau khi khẽ thở một hơi, nàng nhìn ngoài cửa sổ nói: "Tòng Huyên, Tòng Huyên."
"Có nô tỳ." Tòng Huyên đứng ở cổng đáp lời, vương gia ở trong phòng, nàng không dám đi vào.
Phật Tịch thấy Tòng Huyên không dám vào, biết là tên khốn Bắc Minh Thần này tạo áp lực. Nàng khoanh tay trước ngực, tức giận nhìn hắn.
[Nam nhân chết tiệt, rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện ta không biết?]
Bắc Minh Thần nhìn nàng, khóe miệng cong lên ý cười, trong con ngươi hiện lên vẻ cưng chiều vô tận.