Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 15

Toàn trường đang nghị luận bỗng dưng vì cái chết của nam tử hồng y mà yên lặng đến lạ thường.

Trong mắt Hàn Phượng Nguyệt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Hay cho một câu" thế thì sao? "." Không nhiều lời, Huyết thiềm thừ này ta muốn, ta xem có kẻ nào dám đoạt. "

Giọng nói của Hàn Phượng Nguyệt kiêu căng mà phách lối, trên mặt hiện vẻ ngang tàn.

Coi như là ta có đoạt đi, thì ngươi có thể làm gì được ta?

Một câu nói này, trên đời này trừ người ngồi trên cao vô thượng hoàng đế ra, ai có thể làm như chuyện đương nhiên mà nói ra!

Cuồng vọng! Siêu cấp cuồng vọng!

" Không phục? Tất cả cùng lên. "Hàn Phượng Nguyệt ngông nghênh nói khiến toàn trường náo động.

Khinh thường. Đây là trần trụi khinh thường. Không có ai hô lên nhưng một nửa cao thủ trong khán đài đồng loạt cùng tiến lên duy chỉ có nửa còn lại không tiến cũng chẳng lùi. Bọn họ vẫn kiêng kị năng lực của Quỷ Đế.

May mắn bọn họ không tiến lên nếu không số phận sẽ như những kẻ kia. Chỉ thấy hai đạo bóng đen loé lên không rõ chiêu thức một kích mất mạng từng người một ngã xuống trong vũng máu.

Hắc y không nhiễm hạt bụi ngạo nghễ đứng đó.

Minh cung kính tiến lên:" Thiếu chủ. Những người đó? "Minh làm động tác cắt cổ hỏi Hàn Phượng Nguyệt.

" Minh, giết người cũng không thể giải quyết vấn đề! "Hàn Phượng Nguyệt cười cười răn dạy." Huống chi cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, bổn thiếu chủ vốn từ tâm, tha cho bọn họ coi như là tích phúc đi. "

" Thiếu chủ, người đừng hù dọa ta! Người vốn từ tâm, hổ sẽ không ăn thịt và bọn ta kia chẳng phải chính là Bồ Tát phổ độ chúng sanh, phật Di lặc sao? "Minh đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán buồn cười nhưng không dám cười.

Bọn họ cùng nhau sinh sống nhiều năm, thủ đoạn của nàng thế nào những người bọn họ có chỗ nào không biết đây!

" Ba hoa! "Hàn Phượng Nguyệt quay đầu lại lấy tay cốc đầu Minh, nhìn đến bộ dáng cười nhưng không dám cười kia nàng lắc đầu:" Muốn cười thì cười đi nếu không nghẹn chết ngươi. "

Như chỉ chờ có vậy Minh định phá lên cười nhưng dù sao trước mặt người ngoài vẫn nên giữ thể diện cho thiếu chủ.

Bên dưới lôi đài tập thể đổ mồ hôi lạnh, các ngươi có nghĩ đến cảm nhận của chúng ta chưa? Sao thấy chủ tớ Hàn Phượng Nguyệt đang nói chuyện như trưa nay tối nay ăn gì chứ không phải đang nói đến vấn đề liên quan đến tính mạng của bọn họ.

Hàn Phượng Nguyệt quay sang mỉm cười vô hại:" Còn các ngươi thì sao? "

Bọn họ danh môn chính phái có xúc động muốn bóp chết người trước mặt này nhưng bọn họ không dám a.

Ai bảo vị ôn thần hết lần này lượt khác lại là Quỷ Đế vang danh giang hồ thị huyết thành tính chứ!

Là Quỷ Đế đấy!

Các ngươi ngại mạng mình quá dài thì cứ xông vào.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi vẽ lên một bức tranh vô cùng quỷ dị. Một hắc y thiếu niên như Tu la địa ngục chân đạp lên máu tươi cùng xác chết ngổn ngang đi qua vô cùng huyết tinh nhưng nhìn hết sức xinh đẹp đến lạ thường.

Mọi người đang ngơ ngẩn nhìn thì bỗng nghe thiếu niên lạnh lẽo quát:" Môn chủ Quỷ môn. Xem kịch lâu như vậy cũng nên xuất hiện rồi! "

Hiên Viên Dạ không ngờ Quỷ Đế lại nhạy bén đến vậy, hắn đã thu liễm hơi thở vậy mà vẫn bị phát hiện và chỉ rõ đích danh điều khiến hắn kinh ngạc hơn đó chính là hắn không nhìn ra được thực lực của thiếu niên này. Điều này có hai trường hợp một là thiếu niên này không võ công hai là thiếu niên này có võ công cao và không thua kém hắn.

Đáp án chính là trường hợp thứ hai. Nếu không thấy một màn thiếu niên động thủ hắn sẽ nghĩ vào trường hợp thứ nhất.

Hàn Phượng Nguyệt giật mình, võ công của Môn chủ Quỷ môn Vô Diện sâu không lường được. Hắn tới từ lúc nào mà nàng không hay.

Hai hắc y quan sát đáng giá năng lực và công phu của đối phương.

Hiên Viên Dạ bỗng dưng xuất hiện khiến toàn lôi đài nổ tung, vô số câu hỏi đặt ra trong đầu bọn họ.

Tại sao Môn chủ Quỷ môn lại xuất hiện ở đây?

Thì ra đây là Môn chủ Vô Diện của Quỷ môn khét tiếng.

Hiên Viên Dạ một thân hắc y viền kim vàng đeo mặt nạ kim vàng quanh thân một luồng lạnh lẽo lan tỏa.

Hàn Phượng Nguyệt dẫn đầu đánh gãy không khí im lặng đến quỷ dị bộ dáng ngả ngớn cười vô hại:" Thì ra đây là Môn chủ Quỷ môn, Vô Diện. Nghe danh đã lâu. "

" Quỷ Đế! Lần đầu gặp. "Hiên Viên Dạ lạnh nhạt đáp lại.

Giọng điệu trêu tức e thiên hạ không loạn của Hàn Phượng Nguyệt:" Chẳng hay dung mạo quá không dám gặp ai nên mới học đòi mang mặt nạ? "Cũng không đợi người kia kịp trả lời nàng lại tuôn ra một tràng:" Lớn lên không dám gặp ai cũng không phải là lỗi của ngươi là lỗi của lão thiên. Đúng vậy! Là lỗi của lão thiên. "

Khoé môi Hiên Viên Dạ giật giật.

Mặc Lam và Mặc Cúc run rẩy toát mồ hôi. Nói thật độc, cái gì mà" Không dám gặp người "mệt cho ngươi cũng nghĩ ra được, gia chúng ta cực kỳ anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng được không? Hơn nữa chính ngươi cũng mang mặt nạ đó còn kêu ai.

Mặc Lam cùng Mặc Cúc cùng đám cao thủ trong giang hồ không hẹn mà cùng cho Hàn Phượng Nguyệt một ánh mắt xem thường.

Như biết suy nghĩ trong lòng của đám người đó Hàn Phượng Nguyệt tự tin vỗ ngực tà mị nói:" Ta đây chính là bởi vì quá xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn cho nên bất đắc dĩ nên mới mang mặt nạ, lỡ các ngươi thấy dung mạo của ta liền thấy tự ti rồi đi tự sát làm sao! Cho nên ta vì hi sinh chính mình vì nghĩa. "

Hàn Phượng Nguyệt nói một tràng nào là mình thế này nhưng vì nghĩa nên mới thế kia khiến một đám người không ngừng run rẩy mồ hôi ra như mưa.

" Vô sỉ! "

" Ngươi có thể càng vô sỉ hơn nữa không? "Trong đám người nhao nhao lớn tiếng khinh thường.

" Có thể! "

Ách!

Có thể? Có thể cái gì?

Nguyên đám người không có ai trả lời lại, bởi vì bây giờ bọn họ thật muốn đánh chết Hàn Phượng Nguyệt.

Đồ tự kỷ.

Có ai tự khen mình như hắn chứ?

Không biết xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment