Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 17

Hoàng cung Hiên Viên Hoàng Triều.

Ngự hoa viên.

Cảnh xuân tươi đẹp, muôn hoa khoe sắc, hương thơm ngào ngạt.

Gió xuân mơn man thổi, làm cho đám hoa cỏ lay động giống như từng đợt sóng biển cuồn cuộn dập dờn, hương thơm dịu mát, đắm say lòng người.

Bên trong mái đình, trụ hồng ngói xanh, một đám nữ tử áo quần diễm lệ có, thanh nhã cũng có, nói chung loại nào cũng có, trang sức lấp lánh, mặt như phù dung, băng cơ ngọc cốt, phong tình vạn chủng, nhìn đẹp hơn cả cảnh xuân sắc ngoài kia.

Mặt trời dần khuất sau đỉnh núi, ánh nắng chiều tà nhiễm đỏ cả bầu trời. Ánh sáng ngọc giống như cẩm thạch, đem cả tòa cung điện bao phủ lại, giống như được phủ thêm lên một màu hoa lệ phù sa.

Gió ngừng thổi, cây cối trở lên im lặng.

Không khí vẫn náo nhiệt như cũ. Hôm nay hoàng thượng mở yến hội, các vị quan lại đều mang theo gia quyến vào cung tham gia yến hội.

Trong ngự hoa viên, muôn hoa khoe sắc, từng đám cỏ xanh mơn mởn, hương hoa thơm ngát tràn ngập không gian. Quang cảnh đẹp như bức tranh, động lòng người.

Mặt trời khuất núi. Đêm dần lên ngôi. Ánh trăng nhu hòa, dường như một làn vải sa mỏng phủ trên mặt đất. Đêm tối mang theo vẻ thần bí. Trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng.

"Hoàng thượng giá đáo~.."

"Thái hậu nương nương giá đáo~.."

"Hoàng hậu nương nương giá đáo~.."

"Hoa phi, Lan phi, Đức phi.. đến.."

Tất cả cung nữ thái giám, văn võ bá quan cùng gia quyến rối rít đồng loạt quỳ xuống.

"Tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Hoa phi, Lan phi, Đức phi.. cát tường."

"Miễn lễ. Ban ngồi." Hiên Viên Long ngồi lên long ỷ phất tay. Ngồi bên cạnh là thái hậu và hoàng hậu, phi tần theo thứ tự ngồi xuống phía dưới.

"Tạ hoàng thượng!" Lúc này văn võ bá quan mới lục tục trở về chỗ ngồi. Bởi vì là yến hội nên các tiểu thư và thiếu gia đều theo phụ mẫu cùng ngồi chung một chỗ.

Cùng lúc đó ở Hàn phủ.

Từ chiều tới giờ Hàn Triết lo lắng đi qua đi lại sốt ruột, thỉnh thoảng cứ nhìn về phía ngoài cổng càng khiến ông sốt ruột: "Nha đầu chết tiệt kia sao còn chưa thấy trở lại. Hừ! Lần này về lão tử sẽ khiến cho ngươi mông nở hoa. Hừ hừ!"

Phượng Thanh Vân vừa uống trà cười khẽ nhìn phu quân phì phò tức giận: "Cùng lắm thì không đi, mọi năm cũng vậy không phải sao."

"Nhưng lần này thánh chỉ đặc biệt chỉ đích danh nó, không đi.. thôi để xem chính nó đi."

Tuy là nói vậy nhưng ánh mắt Hàn Triết thủy chung không rời đại môn Hàn phủ.

Trong đại sảnh, gương mặt Hàn Triết lạnh lùng nghe người phía dưới hồi báo, sắc mặt âm tình bất định. Kể từ khi Đại tiểu thư không từ mà biệt, tâm tình lão gia dường như không được tốt.

Phượng Thanh Vân thấy ông đổi mặt nhanh như vậy lắc lắc đầu, đến chết cũng cứng miệng.

"Cha mẹ, con đã trở lại!"

Trong giọng nói lười biếng của thiếu nữ lộ ra. Ở trong gió nhẹ, hồng y của thiếu nữ tung bay, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ý cười, nàng khoanh tay trước ngực, cười tà nhìn phía lão cha nàng đang đứng trong đại sảnh.

Nàng đã trở lại --

Mấy chữ này, rốt cuộc làm Hàn Triết phục hồi tinh thần lại, ông nhìn thấy Hàn Phượng Nguyệt thì phản ứng đầu tiên không phải ôm nha đầu này vào trong ngực trấn an, cũng không ôn tồn nói một câu trở về là tốt.

Mà là trực tiếp chửi ầm lên trực tiếp động thủ. Tuy trong lòng sốt ruột con gái nhưng tội không thể tha.

"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi thành thật khai báo cho lão tử, trong khoảng thời gian này ngươi đi lêu lổng ở nơi nào? Không nói một tiếng đã rời nhà trốn đi? Được! Ngươi có gan, ngươi thật to gan."

Nhìn lão gia tử tức giận đến dậm chân, quyền cước không ngừng loé lên hướng nàng phóng đến khóe môi Hàn Phượng Nguyệt gợi lên một nụ cười tà mị. Nàng vừa tránh vừa chạy ra phía sau lưng Phượng Thanh Vân trốn vừa cáo trạng: "Ui da. Mẹ, người xem."

Nàng thật sự bó tay với cha con nhà này, từ nhỏ đến lớ cái cảnh này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng là một người đuổi một người nấp sau lưng nàng cáo trạng, dí tay lên trán Hàn Phượng Nguyệt: "Con đó. Còn khôngmau nhận lỗi."

"Cha. Con sai rồi!"

Lần nào cũng vậy, thấy nữ nhi bảo bối mắt ngấn nước một bộ dạng ủy khuất khiến bao nhiêu tức giận của ông tiêu tán. Tuy biết là nàng giả vờ nhưng ai bảo ông chỉ có mỗi một nữ nhi này, nâng trong tay sợ rớt không sủng nàng thì sủng ai.

Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của lão cha nàng biết đã thành công.

Hắc hắc! Không phải cuối cùng lão cha cũng thua nàng sao! Hàn Phượng Nguyệt nghĩ thầm.

* * *

Trong hoàng cung.

Hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu.. đã yên vị, văn võ bá quan và gia quyến cũng đã về vị trí. Lúc này thái tử, các vị vương gia và công chúa mới bắt đầu đến.

Hiên Viên Long có tất cả bảy người con, trong đó bốn hoàng tử và ba công chúa. Đại công chúa và thái tử là hoàng hậu sinh. Tam vương gia và Tứ vương gia là Nhu phi quá cố sinh, là một đôi long thai. Ngũ vương gia là Đức phi sinh. Lục công chúa là Hoa phi sinh và thất công chúa là Lan phi sinh.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tổ mẫu, mẫu thân và các vị nương nương."

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tổ mẫu, mẫu thân và các vị nương nương."

* * *

Thái tử Hiên Viên Lãnh, thái tử phi Vương Ngọc Bích, Ngũ vương gia Hiên Viên Mặc, Đại công chúa Hiên Viên Thanh Yên, Lục công chúa Hiên Viên Thanh Tình và Thất công chúa Hiên Viên Thanh Tuyền cùng nhau lên tiếng.

"Miễn lễ. Ban ngồi."

"Tạ phụ hoàng!" Đồng loạt đứng dậy trở về chỗ ngồi.
Bình Luận (0)
Comment