Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 101


Tiết Thị vui mừng đến mức đầu mũi bắt đầu chảy mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt sũng, hận không thể lập tức quỳ xuống dưới chân Lãnh Băng Cơ mà mà lạy nàng, gọi nàng là bà.

“Thế lực nhà mẹ đẻ của Kim Thị mà ngay cả Tương gia cũng ở trên ba phần, cho dù nương nương có thể nắm được nhiều sợi hở của Kim Thị hơn nữa thì e rằng Tương gia cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện, nói thì dễ làm mới khó?”
“Có một số chuyện, phụ thân cũng chưa chắc đã bảo vệ được nàng ta” Lãnh Bằng Cơ chậm rãi nói: “Ta ra mặt để đối phó với Kim Thị kia, còn người có thể thừa cơ đi lên hay không, đó là chuyện của ngươi.”
Trên mặt Tiết Thị vui mừng đến mức không thể che giấu được nữa: “Vương phi nương nương tiện tì tình nguyện vì người mà vào nơi nước sôi lửa bỏng”
Quả là người thông minh.

“Ta có ba chuyện cần nói rõ với người, coi như là điều kiện hợp tác giữa ta và người”
“Chỉ cần tiện tì có khả năng, nhất định sẽ làm hết sức mình”
Lãnh Băng Cơ nhíu mày nói: “Thứ nhất, hoa trăm ngày không nở, trăng trăm ngày không tròn.

Tương lai, cho dù ta và ca ca vinh quang cũng tốt, sa cơ cũng chịu, chỉ cần ngươi chu toàn việc trong phủ, hi vọng ngươi có thể ghi nhớ nguyện vọng và tình cảm này trong lòng”
“Đó là điều chắc chắn” Tiết di nương nhận lời.

Lãnh Băng Cơ mỉm cười và tiếp tục: “Thứ hai, người muốn làm chủ nhân của Tượng phủ, điều này ta có thể hiểu, nhưng mà dã tâm không thể quá lớn.

Hi vọng về sau người có thể an phận thủ thường, quản lí hậu viện, không được tham lam cái gì nữa”
Tiết di nương chỉ kém chút nữa là giơ tay ra thề: “Ta xuất thân dòng dõi thấp kém, tiểu phú thì càng an toàn, sao còn có thể tham lam suy nghĩ cái gì nữa? Đại tiểu thư cứ việc yên tâm”.

Lãnh Băng Cơ “Ừ” một tiếng rồi nói: “Còn thứ ba, cũng là điều mấu chốt.


Ta đã tóm được sơ hở của Kim Thị, nhưng có chỗ vẫn còn chưa đủ chứng cứ để làm cho bà ta không có cách nào trở mình, cái này cần người giúp ta, chúng ta trong ứng ngoài hợp”
Phong vương phủ.

Đã vào đêm rồi, Mộ Dung Phong còn nán lại ở thư phòng.

Trò đùa của Lãnh Băng Cơ làm đám thị vệ trong sân khổ không thể tả.

Giày vò hết một ngày, dọn dẹp hết tất cả, hơn nữa còn dùng cả cỏ thơm để thông khí, cuối cùng cũng miễn cưỡng vừa lòng vương gia cao quý.

Lãnh Băng Cơ vừa đi, trời cũng không có trăng, Mộ Dung Phong đi lại một vòng trước cửa ra vào, hắn liền cảm thấy thật vô vị, còn không bằng hắn lại quay về thư phòng của mình.

Giống như là món ăn, hai người tranh giành nhau ăn thì sẽ ngon hơn một chút.

Đã không có Lãnh Băng Cơ, trên trời cũng có độc tịch mịch, vậy còn ý nghĩa gì?
Thị vệ đi vào bẩm báo, Lãnh Thanh Nguyệt nhẹ nhàng cười bước đến thư phòng, dịu dàng cúi chào Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong thu lại nét mặt: “Có chuyện gì?”
Lãnh Băng Nguyệt ngẩng mặt lên, trên mặt ấm ức: “Nếu không có chuyện gì, chẳng lẽ thiếp không thể đến tìm vương gia sao? Chàng đã không đến Tử Đằng tiểu trúc của thiếp mấy ngày rồi”
Mộ Dung Phong thờ ơ lên tiếng: “Mấy ngày nay có chút bận”.

Lãnh Băng Nguyệt nhận một bọc giấy từ tay ma ma Triệu đứng đằng sau, phong thái nhẹ nhàng như cành dương liễu mềm yếu và đi đến trước mặt Mộ Dung Phong.


“Vì vậy thần thiếp mãi không dám quấy rầy vương gia, một mình ở lại Tử Đằng tiểu trúc tu tâm dưỡng tính.

Tình cờ thấy nó là của hồi môn, có lẽ vương gia sẽ thích nên thiếp cố ý mang cho Vương gia xem qua”
Mộ Dung Phong nhìn bọc giấy được gói ngay ngắn trên tay nàng ta: “Cái gì đó?”
Lãnh Băng Nguyệt mở bọc ngoài ra, bên trong có hai cuốn sách.

“Lần trước thiếp đến thư phòng, thiếp thầm để ý thấy vương gia cũng yêu thích sách của vĩ nhân này.

Thiếp cất giữ hai bộ sử kí này, đây là nhà Nho nổi danh quốc học thời trước hết lòng biên soạn về mưu lược và chính sách trị quốc.

Thiếp vô cùng kính trọng cách nhìn của vị nhà Nho lớn này, nhưng không hiểu chính sự, đoán là vương gia sẽ có hứng thú với nó”
Mộ Dung Phong vô cùng thích thú, hắn cẩn thận mở tác phẩm Địa Phẩm đọc vài trang, gật đầu khen ngợi: “Quả là nhận thức đúng đắn, lời bình cũng rất sắc bén”.

“Vương gia thích là tốt rồi.”
Ánh mắt nàng ta đảo qua chỗ khác, nhìn thấy tập thơ ‘Đạo Lâm Thỏ mà Mộ Dung Tề đang đặt bên cạnh, nàng ta cầm trên tay và mở ra, lướt qua tờ giấy được kẹp vào, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Đây có phải là bút pháp của đại ca thiếp không?”
Tờ giấy được kẹp vào đúng là bản sao của bài thi Hương mà Lãnh Thanh Hạc tham gia thi năm đó.

Mộ Dung Phong “Ừ” một tiếng: “Nàng đã đọc qua?”

“Phụ thân đã từng đem bài này để khích lệ tiểu đệ của thiếp đọc sách, cho nên thiếp được đọc qua.

Quả là văn chương hơn người, chỉ tiếc là trời cao đố kỵ nhân tài!”
Trên mặt nàng ta tràn đầy vẻ thương xót, Mộ Dung Phong thấy vậy thì trong lòng mềm nhũn, hắn thuận miệng an ủi: “Y thuật của Lãnh Băng Cơ tốt như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho hắn ta, đừng buồn”
Lãnh Băng Nguyệt giật mình hỏi: “Vương gia đã đến thăm đại ca thiếp rồi sao?”
Bất chợt, Mộ Dung Phong nhớ tới lời dặn dò của Lãnh Băng Cơ, hắn nói qua loa: “Từng có duyên gặp mặt một lần ở Tương phủ.

Nhưng mà tập thơ ‘Đạo Lâm Thi được chép lại từ nét chữ của hắn ta, nét chữ cong chính xác sắt sơn màu bạc và sâu sắc, ta tin có thể dần hồi phục.”
Lãnh Bằng Nguyệt nắm chặt tập thơ trong tay, mở ra nhìn ngắm, tay có chút run rẩy: “Chàng nói, tập thơ này do ca ca của thiếp ghi chép sao? Khi nào?”
“Chỉ vài ngày trước, Lãnh Băng Cơ làm tổn hại văn thư lưu trữ của bản vương nên nhờ đại ca của nàng sao chép một bản cho ta.”
Những chuyện này nàng ta hoàn toàn không biết! Hơi thở của Lãnh Bằng Nguyệt có chút dồn dập.

Mộ Dung Phong nhìn nàng ta có chút kì lạ, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, không sao, thiếp nghe Vương gia nói thân thể của đại ca có biến chuyển tốt lên một chút, trong lòng thiếp rất vui mừng”
Mộ Dung Phong nhớ tới thái độ của Lãnh Băng Cơ đối với chuyện này, còn dặn dò hắn không thể nói cho Lãnh Băng Nguyệt.

Tuy nàng nói rằng muốn cho Lãnh Bằng Nguyệt một sự bất ngờ, nhưng cũng khó có thể che giấu được sự đề phòng với nhị muội
mình.

Mà Lãnh Băng Nguyệt nghe được điều này thì có thể thấy sự vui mừng khôn xiết trong lời nói, có thể thấy nàng ta rất quan tâm đến người ca ca cùng cha khác mẹ này.

Nếu mà so như thế thì Lãnh Băng Cơ có chút hẹp hòi rồi.

Lãnh Băng Nguyệt ôm sách trước ngực: “Gần đây, thiếp ngưỡng mộ một đại danh cổ, yêu thích thơ ông ấy làm, vương gia có thể bằng lòng cho thiếp mượn sách đọc qua một chút?”
Mộ Dung Phong thờ ơ nói: “Cứ đến lấy tự nhiên”

Lãnh Bằng Nguyệt cảm tạ hẳn rồi quay người rời đi.

Triệu ma ma theo sau không hiểu ý, đợi đến chỗ không có người bà ta mới khó hiểu hỏi: “Vừa rồi, rõ ràng vương gia rất khen ngợi tiểu thư.

Cơ hội tốt như vậy, sao tiểu thư không nắm bắt, trái lại còn phải về phòng đọc sách”
Lãnh Băng Nguyệt cũng không nói thẳng với Triệu ma ma, vẫn có một số việc nàng ta không biết rõ.

Vì vậy, nàng ta lo lắng căn dặn: “Ta có việc quan trọng cần viết một lá thư gửi đi Tương phủ ngay lập tức, giao nó cho di nương của ta.

Bà tranh thủ thời gian sắp xếp, nhất định phải tìm được người đáng tin cậy.”
Triệu ma ma cảm thấy khó hiểu, nhưng bà ta thông minh nên không hỏi nhiều, quay người đi sắp xếp.

Đêm hôm đó, thư đã được giao tới tay Kim Thị.

Kim Thị xem hết bức thư vô cùng khiếp sợ, lập tức dặn dò người hầu gọi vào những người thân cận của Minh Nguyệt phụ trách chuyện này.

“Lần trước sai người đi Mộ Địa, Minh Nguyệt có nói gần đây con ma ốm yếu kia có gì khác thường không?”
Những người thân cận lắc đầu: “Minh Nguyệt nói đại công tử giống với trước kia, nửa sống nửa chết, từ đầu đến cuối chỉ thở gấp.”
“Hắn ta nói Lãnh Băng Cơ khi đi qua Lãnh Thiên Hạc còn nói cái gì?”
“Lần trước đã bẩm báo với phu nhân, đại tiểu thư thấy công tử đau ốm trên giường vẫn không ngừng gắng sức.

Đại tiểu thư giận dữ đem vứt hết tất cả bút mực và sách ném hết ra ngoài.

À, còn có một chuyện nhỏ nữa vẫn chưa bẩm báo lại với phu nhân, Lãnh Thanh Hạc đã từng sao chép lại một tập thơ, ra lệnh Minh Nguyệt đưa đến Phong vương phủ và giao nó cho đại tiểu thư.”

Bình Luận (0)
Comment