Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 152


Mộ Dung Phong nhận lấy qua rồi thầm dùng sức, những tấm thiệp mời đó thoáng cái đã hóa thành bột mịn theo gió bay đi.

“Nói với bọn họ, vương phi rất bận, không rảnh.

Còn nữa, nhớ không được để vương phi biết chuyện bà mai đến cửa!”
Miễn cho nàng vểnh đuổi lên tận trời mà càng coi thường bản thân hắn.

Người gác cổng luôn mồm vâng dạ, liếc thấy vương gia bừng bừng tức giận xuất ra sức lực từ thuở hồng hoang, trong lòng thầm kinh ngạc, vội vàng liên mồm bảo đảm.

Mộ Dung Phong cáu kỉnh đi qua đi lại tận vài lần, vừa dừng chân liền bổ sung thêm một câu: “Nếu vương phi xuất phủ thì nhớ rõ nhất định phải bẩm báo với bản vương, nếu không bổn vương sẽ tra hỏi ngươi!”
Người gác cổng sờ mông mình, cúc hoa căng chặt, vội vàng vỗ ngực cam đoan.

Mộ Dung Phong mím môi mỏng: “Chuyện vương phi bị hưu không được truyền ra ngoài, nhưng có thể để cho vương phi biết”
Người gác cổng không hiểu có ý gì, y ngơ ngác gật đầu rồi làm theo.

Trong Triều Thiên Khuyết, Lãnh Bằng Cơ đã tỉnh lại từ sớm.

Nàng nằm trên giường nghĩ ngợi nửa ngày, bản thân mình nên trở về tướng phủ hay đến nơi khác đây.

Đường lui sớm đã được tính toán xong từ lâu, nhưng khi ngày này rốt cuộc cũng đến thì nàng lại có hơi mờ mịt.

Bản thân nàng đã sắp sửa phải sinh ra đứa bé này, lại còn phải chú ý đến sắc mặt của cả hoàng gia, ở lại kinh thành sẽ có khả nhiều phiền phức.

Cho nên, nàng muốn tạm rời kinh thành một khoảng thời gian.


Hôm nay thu dọn hành trang trước, gặp ca ca cùng cha một chút, giải quyết rõ ràng chuyện của mình rồi sẽ cao chạy xa bay, sinh xong đứa bé này sẽ lại tìm đường sống khác.

Sau khi hạ quyết tâm, nàng liền đứng dậy mặc xiêm y rồi rửa mặt.

Trong viện yên tĩnh vắng vẻ, không có lấy một bóng người.

Nàng có hơi kinh ngạc: “Nhi Nhi!”
Chẳng ai đáp lại.

“Vương ma ma?”
Điêu ma ma đáp lại rồi bước ra từ trong góc khuất: “Vương phi nương nương dậy rồi sao? Người đợi chút, lão nô đi đun nước thổi cơm ngay đây.”
“Nhi Nhi với Vương ma ma đâu?”
Điêu ma ma quay người lại, áy náy cười cười: “Tối qua có nấu một nồi canh nấm, Nhi Nhi với Vương ma ma ăn xong liền thượng thổ hạ tả, lăn qua lăn lại cả buổi.

Lúc này mới đỡ hơn chút, nhưng cả người lại chẳng còn hơi sức nên đang nghỉ ngơi ạ”
Lãnh Băng Cơ vô cùng kinh ngạc: “Ngộ độc nấm?”
“Hẳn là vậy ạ”.

Nàng vôi rảo bước vào phòng Nhi Nhi, Nhi Nhi đang nằm trên giường ôm bụng kêu oai oái.

Nàng sờ trán thấy có hơi nóng tay, còn đang sốt đấy.

“Người cảm thấy thế nào?”
“Hoa mắt chóng mặt, buồn nôn còn đau bụng.

Nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi”

Lãnh Bằng Cơ đưa tay bắt mạch cho nàng ta, Nhi Nhi liền vén chăn đang đắp trên bụng lên rồi ngồi dậy: “Không được rồi, tiểu thư, nô tỳ lại không nhịn nổi nữa rồi, nô tỳ phải đi nhà xí đã”.

Điêu ma ma cuống quýt bước vào đỡ nàng ta, hai người lại vội vàng ra ngoài.

Nàng lại đến gặp Vương ma ma, Vương ma mà còn đang nhoài người qua mép giường nôn khan.

Bên giường được kê một chiếc thau, dưới đáy thau được lót một tầng than, bà ấy cũng đã phát sốt.

“Hai người trúng độc sao không nói với ta một tiếng” Lãnh Băng Cơ oán trách: “Sớm dùng thuốc thì đã không cần phải chịu nhiều khổ sở thể này rồi”.

“Đã uống thuốc rồi ạ.

Tối qua muộn quá rồi, Điều ma ma không dám kinh động đến người nên đã đến chỗ lương ý lấy thuốc, uống thuốc xong cũng đã đơn hơn nhiều, chắc hắn cũng không có việc gì, chỉ có điều vẫn có chút uể oải, không ngóc nổi đầu dậy”
Lãnh Băng Cơ đi đi lại lại hai gian phòng, hết xem cho Vương ma ma lại ngó qua Nhi Nhi, trở lại phòng phối thuốc xong liền cầm ống tiêm vừa thô vừa dài trông khá dọa người.

Nhi Nhi cùng Vương ma ma xua tay lia lịa, tỏ ý thà chịu đứng chứ không nguyện ý châm kim.

Trong Tử Đằng tiểu trúc, Lãnh Bằng Nguyệt vừa nhận được tin tức, khó mà tin được nhìn Đinh Hương xác nhận hết lần này đến lần khác, Đinh Hương vẫn chắc như đinh đóng cột.

“Quả thực là đã hưu rồi, là chuyện tối qua ạ”.

Lãnh Băng Nguyệt hưng phấn bột người khỏi giường: “Cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, Lãnh Băng Cơ ngươi cũng có ngày hôm nay!
Thay xiêm y!”
Triệu ma ma ngắn nàng ta lại: “Phu nhân muốn đến Triều Thiên Khuyết sao?”
“Đương nhiên rồi, Lãnh Băng Cơ tỷ cuối cùng cũng bị đuổi ra khỏi cửa, muội muội như ta sao lại có thể không qua tiễn chứ?”

“Phu nhân xin bình tĩnh, ngàn vạn đừng nên quá đắc ý”
Lãnh Bằng Nguyệt cười lạnh: “Chuyện vui trời ban, ta không khua chiêng gõ trống tin nàng ta ra cửa là đã bình tĩnh lắm rồi.

Hơn nữa, vương gia đã viết hưu thư cả rồi, còn có chuyện gì phải sợ chứ? Lãnh Băng Cơ tỷ ta lả lơi ong bướm, câu tam đáp tứ, nam nhân nào mà chịu nổi chứ.

Lần này, ta nhất định phải nhổ cỏ tận gốc để Lãnh Băng Cơ triệt để thân bại danh liệt”
Hai người đã kết ân oán từ lâu, Triệu ma ma thấy khuyên nàng ta không có tác dụng gì liền lắc đầu không nói gì thêm, tránh để nàng ta lại sinh lòng xa cách.

Lãnh Bằng Nguyệt ăn vận chỉnh tề rồi dẫn theo Tri Thu thẳng tiến Triều Thiện Khuyết.

Trong Triều Thiên Khuyết, Nhi Nhi cũng Vương ma ma xếp hàng song song, trên tay mỗi người còn bưng một bát canh nóng, cúi đầu nhận lỗi với Lãnh Băng Cơ.

Điều ma ma đứng bên hết lời khuyên bảo, Lãnh Băng Cơ vồn cầm tinh con lừa, tình tính ngay thẳng, tính cách ương bướng, đã quyết chuyện gì thì có mười con lừa cũng không kéo lại nổi, ai khuyên cũng vô dụng.

Ba người đều đã bị đuổi nên liền thu dọn đồ đạc, đóng gọi lại.

Tục ngữ đã nói phá gia đáng bạc triệu, chút của hồi môn này của bản thân vẫn có thể đợ chút sữa bột cho đứa nhỏ trong tương lai.

Nhi Nhi rất không tình nguyện, nàng ta lề mà lề mề, lòng thầm oán trách chủ ý của lương y trong phủ quá tệ, kêu nàng ta múa rìu qua mắt thợ, giả bệnh trước mặt tiểu thư, mấy ngón trò cỏn con này không bị vạch trần mới là lạ ấy.

Phải làm thế nào mới tốt đây?
Vương ma ma giờ chính là ngọn cỏ đầu tường, bà ấy vẫn luôn qua lại giữa Lãnh Bằng Nguyệt và Lãnh Băng Cơ, bên này bị bắt chẹt khế ước bán thân, bên kia lại bị bắt thóp.

Mắt thấy tiểu thư nhà mình càng ngày càng được Mộ Dung Phong yêu thích, trong lòng còn thầm thấy may mắn, hy vọng Lãnh Băng Cơ không biết chuyện mình từng trộm làm lúc trước mà lật sang chương khác.

Sau này bà ấy nhất định sẽ hầu hạ nàng thật tốt.

Trong lòng Điều mà ma cũng rất khó chịu, lúc đầu ôm trách nhiệm đến đây giám sát chủ tớ bọn họ, cũng từng có hiểu lầm cùng xung đột, nhưng sau khi tiếp xúc lâu dài, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trọng hoàng cung nhiều năm cùng ánh mắt tinh tường của mình, bà ấy cảm thấy chủ tử này là người thông tuệ thiện lương, không giống người thường, rất xứng đối với vương gia nhà mình.

Cho nên bà người bọn họ đều không muốn nàng đi.


Nhưng nhất thời lại không biết nên làm thế nào.

Lãnh Băng Nguyệt phe phẩy chiếc quạt tròn, mang theo từng làn hương thơm ngát vào trong viện, không coi ai ra gì mà lượn một vòng trong viện rồi chỉ trỏ dặn dò Tri Thu.

“Về sau nhất định phải dỡ gian bếp này đi sửa thành phòng tắm cho ta.

Trong viện cũng phải sửa chữa lại từ đầu, ở đây xây một đài hoa sen rồi trồng hoa mẫu đơn xung quanh, có thể nhảy múa đánh đàn, phong hoa tuyết nguyệt trên đài hoa sen.”
Tri Thu bước theo sau chỉ nhỏ giọng hùa theo.

Lãnh Bằng Nguyệt đã tung đồ đạc Nhi Nhi vừa mới sắp sửa xong, không coi ai ra gì mà giẫm qua, nghênh ngang hống hách, vô cùng đắc ý.

Vành mắt Nhi Nhi ửng đỏ, Nhi Nhi tức giận, thầm trừng mắt nhìn nàng ta.

Lãnh Băng Cơ không muốn để ý đến nàng ta nên để mặc chủ tớ hai người chỉ trỏ bàn bạc trong viện mà không ra mặt.

Dù sao thì sau này còn phải chịu đựng mấy lời châm chọc hơn thế này nhiều nên chính nàng cũng nhất định phải học được cách đáp lại với tâm thái bình thường.

Lãnh Băng Nguyệt đi quanh một vòng xong liền bước thẳng đến chỗ nàng, đứng dựa vào khung cửa bên ngoài, đắc ý phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay.

“Nơi này của tỷ tỷ quả thực ra khá náo nhiệt, muội muội đến xem thử xem có thể giúp được gì không?” “Không cần” Lãnh Bằng Cơ lạnh lùng nói.

“Vậy tỷ tỷ phải dọn hết đồ đi nhé, đồ vật mà người không sạch sẽ gì từng dùng, chỉ nhìn thôi trong lòng cũng cảm thấy chán ghét, đốt đi thì cũng khá đáng tiếc”.

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: “Cho dù ta có đi thì Triều Thiên Khuyết cũng không nhất định đến lượt người vào ở, người cũng thực quá nóng vội rồi đấy”
Lãnh Bằng Nguyệt lấy quạt che nửa khuôn mặt, đắc ý nói: “Chuyện này cũng không cần tỷ tỷ phải nhọc lòng.

Chỉ cần tỷ đi khỏi đây thì đừng nói là Triều Thiên Khuyết, dù có là cả vương phủ này thì muội còn không phải là muốn đi đâu thì đi đấy sao?.

Bình Luận (0)
Comment