Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 157


Lãnh Bằng Cơ nghe vậy liền không vui.

“Chàng đây là có ý gì? Sao lại thành ở lại đây rồi?”
Vụ phó tướng đang ở đây, Mộ Dung Phong có rất nhiều lời không tiện mở miệng, hướng về phía Vu phó tướng nháy nháy mắt, Vụ phó tướng chỉ có thể tuân lệnh, biết sự tồn tại của bản thân đích thực là chướng mắt, nên cắn răng chạy vào màn mưa, lúc rời khỏi còn tỉ mỉ chu đáo thay hai người đóng cửa lại.

Mộ Dung Phong lúc này mới không nhanh không chậm gật đầu: “Trời mưa, ở lại làm khách”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Ngươi với ta hiện giờ đã không phải là phu thê, Vương gia ở lại, nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ sợ gây ra hiểu lầm cho người khác, tổn hại đến thanh danh cả đời anh minh của người.”
Mộ Dung Phong cây ngay không sợ chết đứng: “Ta hiện giờ có thương tích trong người, vẫn là gián tiếp cho người bạn tặng.

Ngươi làm lương y, nhẫn tâm đuổi ta đi?”.

“Nếu Vương gia là sợ không ai chiếu cố, ta đây liền sai người đi Tử Đằng tiểu trúc giúp Vương gia kêu Lãng Bằng Nguyệt hoặc là Tri Thu qua phục vụ, tin rằng hai người nhất định sẽ chăm sóc tỉ mỉ chu đáo ngươi.”
Lãnh Bằng Cơ xoay người bước đi, nhưng tay lại bị Mộ Dung Phong bắt giữ lại.

“Ngươi rõ ràng lo lắng cho ta, tại sao phải giả bộ tuyệt tình như vậy?”
Lãnh Băng Cơ quay mặt lại, bắt gặp Mộ Dung Phong đang dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, hai con người lúc ẩn lúc hiện, mờ mịt không rõ.


“Ai lo lắng cho ngươi?” Anh mắt Mộ Dung Phong thản nhiên đảo qua chân nàng một cái: “Chúng ta có thể nói chuyện hòa hợp được không?”
“Chúng ta đã nói rất rõ ràng không phải sao?”
“Ta hôm nay đi tìm Cảnh Vân, là ta không phân biệt được trắng đen, oan uổng cho hàng rồi.”
Lãnh Băng Cơ hít sâu: “Sau đó thì sao?”
Mộ Dung Phong nắm tay nàng thật chặt: “Ta cũng có thể thu hồi những lời nói đó hay không, bao gồm cả…nàng?”
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng quyết tâm nói: “Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, mất lòng tin trước giờ không phải là chỉ xảy ra bất ngờ, đều là tích lũy tháng ngày mà nên.

Chúng ta không thích hợp, cho dù là không giống lúc ban đầu ầm ĩ một sống một chết, thì đến hiện tại, vẫn cứ như cũ như nước với lửa.

Chúng ta, ngăn cách quá nhiều, ngờ vực kỳ thực cũng chỉ là một trong số đó”.

“Ta chỉ là quá khẩn trương” Mộ Dung Phong nỗ lực giải thích: “Giống như là nàng nhìn thấy ta cùng với Cẩm Ngu ở cùng một chỗ, sẽ nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ nổi giận với ta.”
“Cái đó không giống với ngươi!” Lãnh Băng Cơ dùng sức giãy dụa, nhưng như cũ giãy mãi không thoát được sự kìm hãm của Mộ Dung Phong: “Ngươi cùng Cẩm Ngu kia vốn là không minh bạch, vương vấn không dứt, các công chúa trong cung đều muốn miệng một lời, quá rõ ràng.

Còn có Lãnh Băng Nguyệt, đều là người trong lòng người sủng ái, nguyên bản chính là thật không minh bạch, đã thành thói quen, các nàng có thể muốn làm gì thì làm, cho dù phạm vào đại tội, ngươi cũng chưa bao giờ tính toán một câu nào.


Dựa vào cái gì, đến chỗ ta thì đều vô cớ sinh sự, không có việc gì làm? Ngươi có thể nay Tân mai Sở, câu ba đáp bốn, ta ngay cả nói một câu với người khác cũng không thể chứ gì?”
Mộ Dung Phong cười cười nhìn nàng, nắm tay nàng làm nũng lắc lắc: “Còn nói nàng không ăn giấm? Vậy lòng nàng đầy căm phẫn là để làm gì?”.

Lãnh Băng Cơ nghẹn rồi, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh hòa nhã: “Đúng, liên quan gì đến ta! Ngươi đường đường là Vương gia, ba vợ bốn nàng hầu thì có tính là gì chứ? Cùng ta một nửa cái lông cũng không liên can! Ngươi nguyện ý đi nơi nào lẳng lơ đều có thể, nhưng đừng làm ở trên giường của ta!”
Nàng còn chưa mắng hết, Mộ Dung Phong tay dùng lực một chút, cả người nàng đều ngã xuống trên người hắn, nặng nề ghé vào trong ngực hắn, sau đó Mộ Dung Phong xoay người một cái, đem cả người nàng ôm lên trên giường, giam cầm trong lòng.

Tư thế của hai người vô cùng mờ ám, cũng vô cùng thân thiết.

Mộ Dung Phong dùng sức, giữ cổ tay của Lãnh Bằng Cơ lên trên đầu, hơn nửa người của hắn đè lên thân thể của nàng, hô hấp trong lúc đó, hơi thở ấm áp quấn quanh mặt của Lãnh Băng Cơ.

“Bổn vương chỉ thích giường này, còn cả, người ở trên giường này nữa”
“Lời này của ngươi có hay không thẹn với lòng? Hai mỹ nhân ở Tử Đằng tiểu trúc đều không phải người ở trên giường của ngươi sao?”
Mộ Dung Phong khàn khàn cười khẽ: “Ta xưa nay chưa từng động đến một đầu ngón tay nào của Tri Thu”
“Tri Thu không ra ngoài hai ngày, sau đó ngay cả đường đều đi không xong, trong phủ mọi người đều biết, Phong Vương gia người thật dũng mãnh, người còn ở đây trâng trào chơi đùa thâm tình với ta?”
“Đó là vì do ta giận dỗi với nàng! Tri Thu dam tính kế ta, ta trừng phạt nàng ta quỳ ở bên giường hai ngày”

Mộ Dung Phong nghe nàng nói cơn tức càng lúc càng lớn, lại càng thêm mở cờ trong bụng, khóe môi hơi gợn lên, tà mị cười: “Tức giận rồi?”
Hai người khoảng cách rất gần, nói chuyện quá mờ ám, Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, lòng như đánh trống, khẩn trương nói chuyện đều trở nên đứt quãng, lộ ra sự chột dạ “Ai giận dỗi? Tự mình đa tình ít đi, thả ta ra!”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Không thả.”
Lãnh Băng Cơ mặt đỏ tại hồng: “Chúng ta đã không phải là phu thê, ngươi đây là đùa giỡn lưu manh!” Mộ Dung Phong nhỏ nhẹ cười khẽ, đem mặt vùi vào của cổ của nàng cọ cọ: “Thật thơm”
Lãnh Băng Cơ giận càng thêm giận, tên này hôm nay chính là cố ý, đường đường Vương gia, thế nhưng cũng giở trò như vậy, bộ dạng chó má cao quý của cái người không ai dám động vào trước đây biến đi đâu rồi? Sao lại trở nên vô liêm sỉ rồi.

“Nếu ngươi không buông, ta sẽ không khách khí!”
“Như thế nào không khách khí? Nàng là đang nhắc nhở ta, trên người nàng có thể giấu độc dược sao?” Mộ Dung Phong chậm rãi ở trên người nàng băn khoăn một hồi: “Nàng thành thật giao ra đây, hay là để bổn Vương đích thân lục soát người?”
Tay Lãnh Băng Cơ bị kìm hãm, giấy không ra, khẩn trương vặn vẹo thắt lưng: “Không có!”
“Không có? Vậy ý của nàng có phải hay không nói, bổn vương có thể yên tâm lớn mật…”
Ban đầu là vui đùa, chính là nghĩ muốn hù dọa nữ nhân này, nhưng Mộ Dung Phong thoáng thấy cổ áo hỗn loạn của nàng, còn có động tác uốn éo thắt lưng như rắn nước, âm thanh cũng trở nên mờ ám, hắn liền kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Lãnh Băng Cơ cảm nhận được, trong ánh mắt hắn như là phát hỏa, mọi nơi bên ngoài cơ thể, đều như bị hâm nóng, mười phần khó chịu.

“Thả ta ra!” Âm thanh của nàng không tự cảm nhận được mà đem theo một chút run rẩy.

“Băng Cơ!”
Thanh âm trong lời nói của Mộ Dung Phong cũng trở nên mờ ám Lông mày của Lãnh Băng Cơ đột nhiên chau lại, cắn chặt môi dưới, cuộn tròn cơ thể đau đớn: “Đau!”
“Làm sao vậy?” Ham muốn trong lòng Mộ Dung Phong nhất thời biến mất, hắn khẩn trương hỏi.


“Bụng của ta, bụng của ta đau quá!” Mộ Dung Phong vội vàng buông tay nàng ra, chân tay luống cuống đứng dậy: “Đang yên đang lành, bụng làm sao mà đau vậy?” “Vừa mới, vừa mới lúc nãy ngươi túm lấy ta, bụng đụng phải mép giường, có thể, động thai khí”
Mộ Dung Phong cả người đều từ trên giường nhảy xuống, luống cuống đầu đầy mồ hôi lạnh: “Làm sao bây giờ? Vậy làm sao bây giờ đây? Ta có thể làm cái gì? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý!”
Lãnh Băng Cơ cả thân người đều có quắp, nói thanh âm đứt quãng: “Đại phu, kêu đại phu mau!”
“Được, ờ, ta lập tức đi, nàng nhất định chịu đựng một chút, ngàn vạn lần không thể để có chuyện gì!”
Mộ Dung Phong xoay người chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng, giống như con ruồi mất đầu, va đầu vào khung cửa, “âm” một tiếng, hoa mắt chóng mặt.

Lãnh Băng Cơ hai vai nhịn không được run lên.

Mộ Dung Phong cái gì cũng không quan tâm, trực tiếp chạy vọt vào trong màn mưa.

Lãnh Băng Cơ lặng lẽ mở mắt, thấy đã không còn bóng dáng của hắn đâu, nàng trở mình từ trên giường đứng lên, chạy tới gian phòng ngoài, trực tiếp đóng cửa phòng, sau đó cài chốt đóng cửa.

Sau đó, quay về phòng đóng cửa sổ, quay về trên giường nằm, lúc này mới thở phào một hơi, có một loại sống sót sau tai nạn thật may mắn.

Mẹ ơi, rất khủng bố, thiếu chút nữa đã đem chính mình bàn giao đi rồi.

Mùa hạ đều qua rồi, mùa xuân của Mộ Dung Phong sao lại khoan thai đến trễ vậy?.

Bình Luận (0)
Comment