Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 169


Mộ Dung Phong trầm mặc, không biết trả lời câu hỏi này ra sao, đây là một sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

“Giữ ta ở lại, chàng sớm muộn gì cũng buộc phải đối mặt với sự lựa chọn này.

Cho nên, đừng lầm tưởng rằng tất cả nữ nhân trên thế gian này đều là Nga Hoàng và Nữ Anh.

Chung quy lại, chàng cũng không thể nào là Vua Thuấn.

Mộ Dung Phong bị nàng liên tiếp chặn họng không nói nên lời.

Lúc do dự mà quyết định sẽ dẫn tới hậu quả.

Lãnh Bằng Cơ xoay người lại, lạnh lùng hỏi: “Chàng đi hay ta đi?”
Mộ Dung Phong siết chặt nắm đấm, không một lời mà lầm lì bỏ ra ngoài.

Lãnh Băng Cơ ban nãy còn đang phẫn nộ, nóng nảy mất kiểm soát, đột nhiên ngã quỵ xuống, như mất đi cột chống đỡ cuối cùng, toàn thân suy nhược, trong lòng tràn đầy hoảng sợ không nói nên lời.

Còn Mộ Dung Phong gương mặt lạnh lùng như vậy nhưng lại che giấu ngọn lửa đang cháy ở trong lòng.

Hắn sở hữu khí chất, ngoại hình và gia thế mê hoặc vô số người phụ nữ, không thể chê vào đâu được.

Nếu tiếp tục ở lại, có phải sẽ càng lún sâu, hoàn toàn không thể dứt ra được?
Vậy nên, mấy ngày nay trong lòng cứ bị mâu thuẫn, muốn rời đi nhưng lại không đành.

Bản thân không đủ tư cách để nói chuyện yêu đương với chàng ấy, chỉ có thể nói điều kiện.


Sự bồng bột của nam nhân trong một thời gian giống như hoa trong gương, trăng dưới mặt nước, mơ hồ và thoáng qua.

Nếu như thực sự yêu người ấy, đợi cho sự bốc đồng của người ấy quay trở lại thành lý trí, thì tình yêu của họ cũng theo năm tháng mà biến mất, đó chẳng khác nào tự chuốc lấy sỉ nhục cho bản thân.

Một người phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai, đừng nói chỉ có ở thời cổ đại lễ giáo nghiêm khắc, mà ngay cả thời hiện đại, có mấy người đàn ông tâm tình không phẫn nộ?
Nàng sợ hãi, có những khi không đợi được mà muốn trốn chạy, nhưng lại sợ bản thân không thể vực dậy lại được.

Lãnh Bằng Nguyệt từ ngày bị chịu thiệt ở chỗ của Lãnh Băng Cơ, nàng ta đã rất nóng lòng hi vọng, mong chờ ngày Lãnh Băng Cơ rời khỏi vương phủ.

Kết quả đợi mãi không thành.

Không ngờ Mộ Dung Phong đã hủy đi tờ giấy hôn thú, không cho phép Lãnh Băng Cơ rời khỏi vương phủ nửa bước.

Cả người giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.

Lãnh Băng Cơ rốt cục có bản lĩnh gì mà lại khiến Mộ Dung Phong có thể quên đi chuyện nàng ta đã không còn trinh tiết, can tâm giữ một người phụ nữ không trong sạch như vậy ở lại cung!
Hơn nữa, lúc chiều, Vụ phó tướng còn đưa người làm vườn Lưu Tam vào Tử Đẳng tiểu trúc, nói là mệnh lệnh của Mộ Dung Phong.

Để Lưu Tam từ nay về sau phụ trách chăm cây tỉa hoa ở xung quanh Tử Đằng tiểu trúc.

Nếu Lãnh Băng Nguyệt có yêu cầu gì gửi gắm, chỉ cần nói với hắn ta đi làm là được.

Lãnh Băng Nguyệt trong lòng bất an, nàng liền hiểu ra rằng Mộ Dung Phong đã biết bản thân chỉ thị Lưu Tam đến để giám sát Lãnh Băng Cơ.

Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.


Lúc Lãnh Bằng Nguyệt nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Lưu Tam do bị ong chích, liền nảy ra một ý tưởng.

Ban đầu nghe nói rằng có một kẻ đột nhập vào trong sân vườn của Lãnh Băng Cơ, nàng ta đã lên kế hoạch và sử dụng kế hoạch của mình là tìm một người đàn ông đóng giả người này, khai man rằng hắn ta có quan hệ bất chính với Lãnh Băng Cơ, và đổ thêm dầu vào lửa cho Mộ Dung Phong.

Nhưng mà ai dám đùa với mạng sống như vậy? Cắm sừng Mộ Dung Phong, chàng mà phát điên lên, sẽ trực tiếp đòi mạng.

Cho dù có cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng phải có đóa hoa định mệnh.

Cho nên, nàng ta chỉ suy nghĩ trong đầu mà thôi.

Kết quả tình cờ nhìn thấy Lưu Tam.

Đe dọa hắn ta sau đó giả vờ có lòng tốt đưa ra chủ ý tồi ấy cho hắn.

Một chậu nước bẩn bắn tung tóe, cho dù là ai đi chăng nữa, cũng sẽ cảm thấy Lãnh Băng Cơ có mối quan hệ đáng xấu hổ với người đàn ông áo đỏ.

Nhưng vừa hay, tên trộm to gan đột nhập vào thật ra là Mộ Dung Phong.

Khiến cho nàng ta chữa lợn lành thành lợn què, còn để lộ mưu đồ đê hèn, không từ thủ đoạn của bản thân.

Như thế không những không giết chết Lãnh Băng Cơ, Mộ Dung Phong càng xem Lãnh Băng Cơ là bảo bối!
Càng nghĩ càng hận.

Lòng ghen tị khiến nàng ta trở nên đáng ghét, hận không thể ăn thịt gặm xương Lãnh Băng Cơ.


Càng nghĩ càng căm hận, vốn dĩ chuyện này đã khiến nàng ta phát điên rồi.

Lúc này, kinh nguyệt lại sắp đến, bụng dưới của Lãnh Bằng Nguyệt đau quặn liên tục, khiến nàng lâm vào cảnh họa vô đơn chí.

Tri Thu đem cho nàng ta một bình nước ấm, liền bị nàng ta ném ra ngoài: “Thời tiết như thế này, nằm thôi mà mồ hôi còn ướt đẫm cả lưng, còn đưa ta cái bình nước nóng này, có phải người muốn ta chết bỏng mới vừa lòng hả dạ?”
Bình nước nóng làm bằng đồng, không bị vỡ, mà bị móp một góc.

Trị Thu vội nhặt lên: “Vậy nô tỳ nấu cho tiểu thư bát nước gừng?”
“Chẳng nhẽ ngươi không biết ta không ngửi được mùi gừng sao? Ngươi đề cao ta quá rồi lại không lưu tâm chuyện này phải không?
Tri Thu biết tiểu thư không vừa mắt với mình, dù có nói gì cũng đều sai, nên không dám hó hé thêm nửa lời.

Triệu ma ma bước vào, khẽ thì thầm: “Thân thể là của chính mình, tức giận lên thì ai đau nào? Nếu như phu nhân mấy ngày nay cảm thấy u uất không vui, thì làm sao mà đau dữ dội như vậy được, đây là do khí trệ huyết ứ.

Lãnh Bằng Nguyệt hít sâu vào, liền tức giận với Tri Thu: “Đừng có lảng vảng trước mặt ta, nhìn thấy người càng thêm tức giận”
Trị Thu liền cúi đầu lui ra.

Lãnh Bằng Nguyệt cảm giác bụng ngày càng đau hơn, như có ai đó đang cào giật bên trong, đến thở cũng đau.

“Hay là để thần đến phủ gọi làng trung đến khám xem sao?”
Lãnh Băng Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy: “Mấy ngày nay người trong phủ đều đồn thổi, nói rằng ta không bị bệnh mà giả vờ bị bệnh.

Nếu ta gọi đại phu đến, bên ngoài sẽ lại nói ta không có bệnh mà còn rên rỉ.

Hơn nữa chuyện này cũng khó mà mở miệng, đành chịu đựng vậy”
Suy nghĩ một lúc, rồi bảo Triệu ma ma: “Ngày trước Lãnh Băng Cơ thường hay đau bụng kinh, mỗi lần đều đau muốn chết đi sống lại.

Ta nhớ là sau đó có biết được một bài thuốc dân gian, mỗi lần đến tháng Vương ma ma thường hay sắc nước cho uống.

Nàng ta và ta đều đến ngày đó cùng lúc, vào khoảng thời gian này.


Nhưng mà mấy ngày nay thấy nàng ta cứ tung tăng, đi lại bình thường, sáng nay còn thấy đi ra ngoài, có vẻ chưa nghe nói đã đến tháng.

Bà ra vườn chính tìm hỏi Vương ma ma xem, nếu nàng ta đỡ rồi, thì xin đơn thuốc mang về.”
Triệu ma ma tự tin nói: “Hôm nay thần có nhìn thấy Vương phi mặc bộ váy trắng tinh, bên ngoài còn khoác chiếc áo xanh non, cả người gọn gàng sạch sẽ như vậy làm sao có thể đang đến kì kinh nguyệt? Người nào mà đến ngày đó thường mang mấy bộ đồ tối màu hoặc sặc sỡ một chút để lỡ có vị vương ra sẽ tránh bị người khác chú ý đến, tránh bị mất mặt”.

Lãnh Bằng Nguyệt thản nhiên nói: “Ngày kinh của nàng ta đến chuẩn lắm, nhiều năm như vậy rồi, ta còn không rõ hay sao? Trước sau mấy ngày này, nàng ta vì muốn quyến rũ Vương gia, nên chắc cũng chịu chơi, chọn máy bộ đồ đẹp đẽ một chút mặc lên, còn cần để ý mặt mũi sao?”
Triệu ma ma cười đáp lại rồi quay người rời đi.

Sau một lúc, từ Tử Đằng tiểu trúc trở lại với hai tay không.

Lãnh Bằng Nguyệt dựa vào trên sạp, yếu ớt hỏi: “Có hỏi được rõ ràng không?”
“Phương thuốc đã hỏi rõ rồi, nhưng “chốc lát tỏ ra do dự, dường như có điều gì trong lòng không biết nên nói hay không.

“Sao thế? Còn chưa nói hết”
Triệu ma ma liền tiến lại gần nghiêng người nói nhỏ: “Hôm nay thần đi hỏi chuyện, Vương ma ma nói Vương phi uống theo phương thuốc này, quả là hai ba tháng nay không tới kinh.

Nhưng, kinh nguyệt cũng không được đều, hình như lâu rồi không đến, cũng không thấy Nhi Nhi chuẩn bị mấy vật dụng để dùng trong kì kinh nguyệt cho nương nương.

Cho nên, thần khuyên phu nhân chỉ tin vào mấy phương thuốc bậy bạ đó”
Lãnh Băng Nguyệt giật mình, xua xua tay: “Vậy thì bỏ đi, cũng không đáng tin”
“Lão nô này có hơi nhiều chuyện một chút.

Thần có nói Vương phi dạo đây càng xinh đẹp hơn, tròn trịa nở nang, còn mặn mà hơn thời con gái.

Kết quả Vương ma ma nói rằng mấy ngày trước Vương phi khẩu vị không tốt, ăn uống kén chọn, mấy ngày lại đây thì ổn định hơn, thèm ăn hơn hẳn, chắc chắn có thay đổi nhiều so với lúc trước”
Lãnh Bằng Nguyệt thở dài: “Những ngày này đều đắc ý quá, thì ăn gì cũng cảm thấy ngon thôi”
“Nếu không phải do nguyên nhân này thì sao” Triệu ma ma cười đắc ý đầy thâm sâu..

Bình Luận (0)
Comment