Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 17


Hắn biết, Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ từng tính chuyện ly hôn, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì, đã chứng minh là có đường vẫn hồi.

Tạm thời vẫn nên im lặng bất động, quan sát thái độ của Mộ Dung Phong.

Hắn dẫn theo người nhà quỳ đón Phong Vương giả lâm, mời đoàn người vào Vương phủ, sau đó ngồi xuống mời trà.

Lãnh Băng Nguyệt mang vòng ngọc xanh biếc, cả người sang trọng hoa lệ, hai mắt bức người, ăn diện như thế lại càng giống Vương phi nương nương hơn cả Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Bằng Cơ hôm nay vẫn ăn mặc tằn tiện như cũ, nhưng lại búi tóc cài trâm phượng bằng vàng ròng để nói lên thân phận, ở chất vần giống vậy mực phát trong trông mong ra.

Nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại nhàn nhã dửng dưng, từ trong ra ngoài đều thể hiện ra khí chất khiến người ta không thể khinh thường.

So sánh như vậy, vừa hay lại có một ví dụ, Lãnh Băng Cơ giống như là một khối lượng chị bạch ngọc thượng hạng chỉ cần tận tâm mài giũa sẽ thành đá quý, còn Lãnh Băng Nguyệt chính là một đóa thược dược nở rộ chói mắt.


Mọi người nhìn thấy hoa tươi.

trước, nhưng cuối cùng lại chìm đắm trong viên đá quý.

Lãnh Tương luôn cảm thấy, đứa con gái mình nhất về này đã có chỗ nào không giống như trước, trong lúc giơ tay nhấc chân lại có thêm một tia khỉ khái và nội hàm.

Kim thị thấp giọng dặn dò chuyện của Lãnh Băng Nguyệt ở bên tai ông ta.

Ông ta lặng lẽ nhìn sắc mặt Phong Vương, khuôn mặt Mộ Dung Phong từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, cũng không có biểu cảm gì, không nhìn ra được tâm tư của hắn.

Lãnh Tương ở Kinh thành cũng không có anh em dòng họ gì, huynh trưởng của Lãnh Băng Cơ lại triền miên trên giường bệnh.

không thể nào ra gặp khách, ông ta lo lắng Mộ Dung Phong mượn cơ hội ngày lại mặt làm khó dễ, cho nên hôm nay chỉ mời hai vị anh vợ của Kim gia đi theo.

Đối mặt với Mộ Dung Phong vừa tôn quý vừa rét lạnh, mọi người đều có chút cẩn thận, sau khi ngồi xuống, thỉnh thoảng lại tẻ ngắt, cười ngượng ngùng.

Lãnh Băng Nguyệt được thời đắc ý, vẫn luôn âm thầm khoe khoang ân sủng của Mộ Dung Phòng dành cho nàng ta với mọi người có mặt ở đây.

Lãnh Băng Cơ chỉ chờ đến khi mở tiệc được một lúc thì mình đã có thể đi đến hậu viện hỏi thăm sức khỏe của cả ca mình.

Bình phong phía sau công đường có vạt áo nhẹ vang lay động, xen lẫn với âm tạnh kim trâm rung động.

Lãnh Băng Cơ ngồi nghiêng người, chỉ nghe trong gió thổi qua mùi hương sơn phần gay gắt, cũng biết được phía sau bình phong này là thần thánh phương nào — Tam tiểu thư Tướng phủ Lĩnh Thanh Dao..


Di nương của Lãnh Thanh Dao là Tiết thị vốn xuất thân hàn vi, bị huynh trưởng nhà mình nghĩ đủ mọi cách đưa tới bên giường Tương Đại nhân, sau đó gà chó thăng thiên, ở Đại Lý tự biết được một vài chuyện thật tệ, Tiết thì cũng nước dâng thuyền cao, ngồi vững vàng vị trí Tam di nương của Tướng phủ.

Lãnh Thanh Dao chống cằm, ở trong phủ cũng không coi Lãnh Bằng Cơ ra gì, lớn gan cay củ, đồng thời cũng có dã tâm bừng bừng.

Lúc Lãnh Bằng Cơ còn chưa xuất giá, đã không chút nào che giấu việc nàng ta mộng tới Phong Vương phủ, với cả lòng kính trọng dành cho Mộ Dung Phong.

Nhất là sau khi chú ý thấy Lãnh Băng Nguyệt không chứa thủ đoạn nào hấp dẫn Mộ Dung Phong, nàng ta ngược lại là người sáng mắt nhất trong Tướng phủ, là người nhìn thấu sự thật Lãnh Băng Cơ bị oan uổng.

Ngấm ngầm cắn răng mắng Lãnh Bằng Nguyệt không hề kiêng nể.

Đương nhiên, điều không phải là bởi vì nàng ta chính nghĩa cỡ nào, mà chỉ đơn thuần là không phục và chán nản.

Hôm nay có mặt nam nhân ở bên ngoài, Lãnh Thanh Dao nàng ta là thiên kim chưa gả chồng, không thể xuất hiện ở nơi này, phải núp ở phía sau bình phong rình coi, không hợp quy củ.

Lãnh Tương cũng lạnh mắt thấy được vạt áo xoẹt qua phía sau bình phong, nhất thời trầm mặt, đánh một ánh mắt về phía Kim thi.


Kim thị đứng dậy, đi ra phía sau bình phong, hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Thanh Dao một cái, lôi nàng đi vào trong hậu viện.

Lãnh Thanh Dao đến có chuẩn bị, đương nhiên không cam lòng rời đi như vậy, khoát tay, ngay lập tức làm ngã bình phong xuống đất.

“Bốp” một tiếng vang thật lớn, bình phong rơi xuống đất, đụng ngã giàn hoa tử đàn, tiếng động không nhỏ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phải bên này, Lãnh Thanh Dao không né không tránh, một mặt âm thầm đối đầu với Kim thị, một mặt lại nhìn về phái Mộ Dung Phong, nở một nụ cười quyến rũ.

Thậm chí hôm nay nàng ta còn tận lực ăn diện, tố mặt vẽ mày, diễm lệ bức người, lại là một kiểu xinh đẹp khác hoàn toàn,
Đáng tiếc, Mộ Dung Phong lại bưng chung trà trong tay lên uống, cũng không ngẩng đầu lên, mí mắt cũng không có động đậy một chút nào, giống như không nghe thấy, phụ tấm lòng của mỹ nhân.



Bình Luận (0)
Comment