Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 205


Mộ Dung Phong đứng ở cửa tất nhiên không tha cho hắn ta dễ dàng.

Hắn lập tức phóng trường kiếm trong tay bay thẳng tới, chặn lại hai miếng ván giường đang từ từ khép lại.

Sau đó, cả người cũng phóng tới trước nhanh như một mũi tên đang rời khỏi cung.

Hai người này mà gặp nhau là giống như gặp phải tình địch ấy, cực kì ghét đối phương.

Nếu đuổi theo thì trận đánh một mất một còn là chuyện không thể nào tránh được.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Lãnh Băng Cơ là muốn đứng ra khuyên can.

Dù sao, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm, cái tên Cừu thiếu chủ chỉ biết nói mấy lời để tiện thôi.

Nàng bước tới trước một bước, đưa tay nắm lấy tay của Mộ Dung Phong: “Chàng nghe ta giải thích!”
Đột nhiên, nàng cảm giác được dưới chân trống rỗng, cả người đều ở trạng thái rơi xuống.

Nàng thét lên một tiếng đầy sợ hãi, nền đá dưới chân nàng cũng đột nhiên sụp xuống.

Cơ quan này và cơ quan trên giường liên kết với nhau.

Sau khi, Cừu thiếu chủ rơi xuống rồi thì cơ quan bên cạnh giường cũng theo đó mà khởi động, nếu phía sau có người đuổi theo, chạy tới bên cạnh giường thì chắc chắn sẽ rơi xuống cái hầm này.

Cừu thiếu chủ càng có thêm thời gian để chạy thoát an toàn.


Mộ Dung Phong còn chưa bước tới đó thì đã bị nàng chặn trước rồi.

Rơi xuống chỗ này, cho dù không có nguy hiểm gì tới tính mạng thì chắc chắn Cừu thiếu chủ cũng chẳng đối xử tốt với người đang đuổi bắt bản thân mình đâu.

Ám tiễn, bảng định, có thể đều có ấy chứ!
Nghĩ vậy nên Lãnh Bằng Cơ hét lên một tiếng tràn đầy lo lắng và sợ hãi.

Mộ Dung Phong thấy tình thế không ổn, cũng từ bỏ việc đuổi theo Cừu thiếu chủ, liều mạng nhảy xuống hầm để nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, đồng thời tay kia vòng qua ôm eo nàng, vững vàng đáp xuống đất.

Phiến đã trên đầu hai người nhanh chóng đóng lại.

Cùng lúc đó, bên tại hai người cũng van lên tiếng động “tích tách”, giống như là tiếng cơ quan đang khởi động.

Tay Mộ Dung Phong đang ôm eo đột nhiên căng cứng, cả người cũng nghiêng một bên, bật ra tiếng rên rỉ.

Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn!
Hai người đồng thanh lên tiếng, trong lời nói cũng chứa đầy lo lắng cho người còn lại: “Chàng/nàng có sao không?”
“Ta không sao” Lãnh Băng Cơ trả lời: “Cẩn thận có ám khí hay cơ quan gì đó”
Trong hầm này tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, vốn không thể phân biệt được phương hướng, nếu như có ám khí thật thì không thể né tránh được.

Mộ Dung Phong ôm Lãnh Băng Cơ vào lòng, im lặng nghe ngóng, sau khi cơ quan khởi động thì trong hầm ngầm dưới đất này cũng không có thêm âm thanh nào nữa.

Xem ra, cừu thiếu chủ đã giơ cao đánh khẽ.

Lãnh Băng Cơ bị hắn ôm chặt vào lòng, cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có khiến cho nàng cảm giác rất chân thật.


Đến ngay cả mùi hương hỗn hợp giữa mùi mồ hôi và vị thuốc tuyết liên cũng là mùi vị khiến người khác an tâm, cảm động.

Nguy hiểm không lường trước được là thứ khiến con người cảm thấy sợ hãi nhất, Mộ Dung Phong lại không để ý tới tới sự an nguy của bản thân, không hề do dự mà giữ lấy nàng, cùng nàng rơi xuống nơi này, đây là điều mà Lãnh Băng Cơ không nghĩ tới.

Mộ Dung Phong xác định xung quanh không có nguy hiểm gì thì mới đưa tay vào trong lồng ngực, lấy ra một cây châm lửa, lắc lắc để đốt nó lên.

Chỗ này chỉ là một mật thất bình thường thôi, ở góc tới chất một đống rương gỗ.

Trên vách đá có hai để hai chén đèn dầu, Mộ Dung Phong thấy nàng không có chuyện gì thì mới bước tới chỗ hai cái chén để châm đèn, đi xung quanh xem xét mấy cái cơ quan.

Mà Lãnh Băng Cơ lại tò mò bước tới mấy cái rương gỗ.

Vàng ròng bạc trắng được xếp ngay ngắn, chồng chất đầy cả rương khiến cho Lãnh Băng Cơ thấy chói mắt.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều vàng như vậy, trong lòng cực kì khích động đến run lên, Trong Tàng Kiếm Các này giàu tới như vậy à? Vô tình rơi vào trong một cái hầm ngầm cũng có thể tìm được nhiều tiền tích trữ như vậy, cả đời cũng có thể tùy ý tiêu xài, sống một đời thoải mái cũng không dùng không hết.

Chẳng trách được đám người Lễ trưởng lão không cần thể diện, đến mạng cũng không cần cũng phải hạ bệ được Cừu thiếu chủ.

Mộ Dung Phong xem xét một vòng nhưng không tìm được cơ quan để bọn họ thoát khỏi đây, mà hắn cũng không dám đụng chạm quá nhiều.

Kéo dài một thời gian nữa thì Cừu thiếu chủ chắc chắn đã chạy mất dạng rồi, không thể đuổi kịp nữa.

Nhìn lên đỉnh đầu thì nắp hầm đóng lại rất chặt, bây giờ, hai người đã bị nhốt ở trong này, chỉ có thể đợi binh lính cấp dưới cứu viện thôi.


Mộ Dung Phong cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đặt ngọn đèn trên tay xuống, đi tới sau lưng nàng, chắp tay sau lưng, hơi kinh ngạc mà nhìn nàng: “Có phải ta tới không đúng lúc hay không?”
“Nếu như chàng tới chậm một bước thì chắc mạng nhỏ này của ta đã không còn rồi”
“Thật sao?” Mộ Dung Phong hỏi lại với giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu như ta tới chậm một bước thì chẳng phải là nàng đã có thể đi theo hắn rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ lưu luyến dời ánh mắt khỏi mấy thỏi vàng ròng kia, xoay người đối mặt với Mộ Dung Phong đang ghen tuông, tức giận mà giải thích một cách nghiêm túc: “Giữa ta và huynh ấy không có gì cả, huynh ấy cố ý muốn chọc giận chàng thôi.

Lúc đó, ta đang đi giữa sự sống và cái chết đó, không phải thoải mái ngắm trăng thưởng nguyệt như chàng nghĩ đâu”.

Mộ Dung Phong hừ một tiếng đầy lạnh lùng: “Những tên tù binh mà ta bắt được nói cho ta là Cừu phu nhân và cừu thiếu chủ tình cảm sâu sắc, quan hệ cũng rất tốt.”
“Nếu như ta có cảm tình tốt như vậy thì cần gì phải cầu cứu chàng chứ? Ta đổ xuống suối nhiều thuốc, lãng phí như vậy làm gì? Đổng thuốc đó đều do ta cực khổ, khó khăn lắm mới điều chế ra được.

Ta giả mạo thân phận phu nhân cũng chỉ là kế hoạch tạm thời, vì có thể sống sót mà thôi.”
“Vậy hắn bắt nàng tới để làm gì?”
“Chữa bệnh.

Nghe nói y thuật của ta rất giỏi nên huynh ấy muốn tạ chữa bệnh giúp”
“Bệnh gì? Trên đời này có nhiều đại phu như vậy, sao nhất định phải tìm nàng?”
Lãnh Băng Cơ vừa định nói thẳng ra thì chợt dừng lại, dù sao thì Cừu thiếu chủ không phải người bình thường, một khi nói ra bí mật này, chắc chắn khiến hắn ta chịu tai ương rất lớn.

“Là một cuộc tiểu phẫu, kiểu mổ mà cần phải mổ bụng, mở lồng ngực để cắt đi những phần mang bệnh, sau đó sẽ khâu lại.

Trước đây, ta cũng không biết huynh ấy, lần đầu gặp mặt là ở Phù Sinh Các, huynh ấy biết ta là một đại phu, cũng từng gặp được chứng bệnh này, cho nên mới phải liều lĩnh lẻn vào Vương phủ để tìm ta hỏi rõ tình huống, sau đó thì ôm cây đợi thỏ.

Huynh ấy canh chừng ở nghĩa trang gần chỗ nhà ta, vừa đúng lúc cứu được ta”.

“Nếu chỉ là vô tình gặp gỡ thì tại sao khi có chuyện nguy hiểm, nàng không phải sạch quan hệ với hắn mà còn phải giả làm Cừu phu nhân?”
Lừa gạt người đàn ông này không dễ.

“Về nguyên nhân chuyện này, chàng từng tra hỏi những tên giặc cướp kia rồi, chẳng phải đã biết rõ rồi sao.

Tình hình lúc đó thật sự cấp bách, ai mà biết những tên đó là kẻ ác độc như vậy, hại người mà không thèm nể mặt ai cả.


“Ba tên giặc cướp đều chạy trốn cả rồi, chỉ còn lại sát thủ, bọn chúng chẳng biết gì cả, chỉ nói cho ta là bên trong có một cô gái tự xưng là phu nhân của Cừu thiếu chủ”
Mộ Dung Phong im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Nàng, ta có thể tin tưởng nàng sao?”
Lãnh Bằng Cơ bị nghi ngờ lần thứ hai, trong lòng rất tức giận.

Nàng hất mặt lên, đang chuẩn, bị cãi lại thì dập vào mắt nàng là đôi mắt đỏ hằn đầy tơ máu của Mộ Dung Phong.

Lúc này, nàng mới chăm chú nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, khuôn mặt nhuốm phong trần, mái tóc rối bù, đôi môi khô, nứt nẻ, râu mọc lỏm chỏm đầy cằm.

Dáng vẻ lôi thôi lết thết này khiến cho hắn nhìn có vẻ rất mệt mỏi, uể oải.

Nàng không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại một câu: “Chàng vẫn luôn tìm kiếm ta sao?”
“Phí lời!” Chóp mũi Mộ Dung Phong cử động, hắn hít thở hai lần mới nói tiếp: “Ta lo nàng gặp nguy hiểm, lo là hắn sẽ làm hại nàng, lo là sau này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa.

Từ sau khi nàng đi rồi thì ta ăn không ngon, ngủ không yên, giống như một người điên mà tìm kiếm nàng khắp nơi.

Còn nàng thì sao? Nàng lại ở chỗ này, tình tứ với người đàn ông khác, ở chung một phòng, còn thề non hẹn biển.

Hắn còn kêu nàng chờ cái gì? Chờ hắn trở về đón nàng và đứa nhỏ là chuyện gì nữa? Lãnh Bằng Cơ, rốt cuộc thì hắn là ai? Nàng có dám nói thật cho bản vương không.”
Lãnh Băng Cơ nhón chân lên, ôm cổ Mộ Dung Phong, trực tiếp dụng môi chặn lại miệng của hắn.

Sau đó, nàng chủ động dùng lưỡi thấm ướt đôi môi khô nứt đến chảy máu của hắn.

Mấy câu chất vấn của Mộ Dung Phong chỉ vừa nói được phân nửa, cơn tức giận còn chưa nguôi được thì đã cảm nhận được sự mềm mại như nước tràn vào trong lòng, còn mang theo mùi hương như có như không.

Mà trên môi hắn là cánh hoa mềm mượt như vừa được nhúng qua rượu tiên nước thảnh.

Chiếc lưỡi mềm mại mà khéo léo đó tựa như chìa khóa mở ra sự tương tư của hắn mấy ngày nay, những lo lắng, nôn nóng trong những ngày qua đều tan thành mây khói..

Bình Luận (0)
Comment