Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 215


Lãnh Bằng Nguyệt căng thẳng nói: “Có lẽ là cũng có một chút.”
Huệ phi thổi chén trà nhỏ kia một lúc lâu nhưng không uống, xoay người đặt ly trà lên bàn, ly chạm vào nhau vang lên một tiếng “leng keng”.

“Nhìn có vẻ ngươi cũng không phải không biết nặng biết nhẹ, sao còn nói ra những lời khoe khoang trước mặt người khác như vậy chứ? Năm ngàn lượng bạc, mua một hộp hộp Ngưng Hương đan cho người mà ngươi cũng dám dùng! Nếu như chuyện này lan truyền ra bên ngoài, sẽ gây họa lớn thế nào cho Phong Nhi người có biết không? Cái vị trí hoàng tử này có biết bao người săm soi nhìn chằm chằm vào, ngươi không giúp được gì thì thôi đi lại còn gây thêm phiền phức nữa!”
Lãnh Bằng Nguyệt sợ tới mức quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Vương phi nương nương tha mạng, Băng Nguyệt biết tội rồi.”
Vương Phi rũ mắt nói: “Chuyện giữa Lãnh Băng Cơ và Phong Nhi rốt cuộc là như thế nào, bây giờ ngươi đã chịu nói thật chưa?”
Lãnh Băng Nguyệt đổ đầy mồ hôi lạnh, sợ tới mức im bặt như ve sầu mùa đông, hối hận đến mức không thể cắn đứt lưỡi mình ngay lập tức.

Cuối cùng nàng ta đã hiểu, từ trong ra ngoài nàng ta không phải người nữa rồi, đắc tội với Mộ Dung Phong sẽ không có kết cục tốt, tất cả lợi ích đều do Cẩm Ngu hưởng.

Bóc hổ lột da, chính là nói chính mình, vốn dĩ muốn hưởng lợi từ Cẩm Ngu, ai ngờ lại bị nàng ta tính kể ngược lại.

Giáp mặt thì tươi cười, sau lưng lại đam dao, đúng là điển hình cho loại tiểu nhân.

Nàng ta cắn chặt răng nói: “Bằng Nguyệt thật sự không biết.

Chỉ biết là trước khi tỷ tỷ kết hôn chắc chắn đã thất trinh, còn về chuyện nam nhân đó là ai thì Băng Nguyệt cũng không biết”
“Tại sao còn không bẩm báo sớm?”
“Vương gia luôn che chở cho tỷ tỷ, cho nên Băng Nguyệt cảm thấy, đứa trẻ này… nói không chừng đúng thật là của vương gia”

Lãnh Băng Nguyệt vẫn luôn như nước với lửa với Lãnh Băng Cơ, nếu như đứa bé trong bụng Lãnh Băng Cơ thật sự là con hoang, sao Lãnh Băng Nguyệt có thể che giấu được? Không thêm mắm thêm muối là may rồi.

Huệ phi suy nghĩ một chút, lẽ nào những lời Mộ Dung Phong nói với Thái hậu trước đây đều là sự thật? Xem ra là chính mình đa nghi rồi.

Từ đầu tới cuối Cẩm Ngu chỉ đứng ở một bên, không hề xen mồm vào, lúc này mới đứng ra, cười sâu xa lên tiếng: “Xem ra Trắc phi nương nương sợ đúng là rất sợ, sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như thế được? Huệ phi luôn luôn nhân từ hiền hậu, cùng lắm là chút việc nhà mà thôi, có sao nói đấy, người sợ cái gì chứ?”
Lãnh Băng Nguyệt cúi đầu nói: “Huệ phi nương nương phượng nghi cao quý khiến thần thiếp vô thức cảm thấy căng thẳng”
“Ngươi ở cùng nương nương hai ngày nay chắc cũng đã biết, nương nương là người ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng tấm lòng lương thiện, luôn thân thiện với người bên cạnh” Cẩm Ngu xoay mặt nói với Huệ Phi: “Lần trước ở vương phủ ít nhiều cũng nhờ trắc phi nương nương giúp đỡ.

Cẩm Ngu có thể giữ nàng ấy lại trong cung vài hôm để bầu bạn không?”
Huệ phi gật đầu: “Chỉ cần sai người nói với biểu ca con một tiếng là được rồi.”
Lãnh Băng Nguyệt lòng đầy chua xót, ở lại trong cung sau này nếu như Huệ Phi tìm Lãnh Băng Cơ hỏi tội vậy thì chẳng phải tội cáo trạng toàn bộ đều đẩy hết lên người nàng ta sao?
Ngày hôm sau, Lãnh Băng Nguyệt vẫn còn đang rối rắm không biết phải làm sao phủi sạch quan hệ với chuyện này.Huệ phi đã được thái hậu cho phép, tới Phong vương hỏi tội.

Huệ phi nương nương đích thân tới, Lãnh Băng CƠ biết ngay là kẻ tới không tốt, Kẻ tốt thì không tới mỗi lần bà ta tới đều là muốn chọn thứ cho mình.

Nàng và Mộ Dung phong ra phủ nghênh đón, gặp mặt bèn quỳ xuống thình an, Huệ phi nương nương lại cực kỳ hiền hòa, khom người đỡ nặng dậy.

“Con đang mang thai, không cần quỳ tới quỳ lại như vậy, đều là người một nhà cả.”
Quả là mẫu tử hòa hợp.


Đoàn người tiến vào sảnh, dâng trà hương lên, Huệ phi nương nương không nhanh không chậm mở miệng nói.

“Hôm qua trắc phi tới phủ ta thỉnh an, nói chuyện phiếm vài câu mới biết mấy ngày trước Băng Cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không yên lòng nên đặc biệt tới đây hỏi thăm một chút”.

Có Mộ Dung Phong ở đây, Lãnh Băng Cơ rũ mắt xuống, cố gắng không nói gì.

Dù sao thì Huệ phi cũng không thích nàng, nàng nói cái gì cũng sai cả.

Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi, chẳng qua là có người nói Băng Cơ ý thuật sao siêu, muốn mời nàng ấy tới trị bệnh cứu người thôi.

Vậy mà lại làm kinh động tới mẫu phi, thật đúng là không nên”
“Băng Cơ bây giờ đang mang thai, sao mẫu phi có thể không lo lắng được?” Vương Phi nhìn thoáng qua chiếc bụng nhỏ của Lãnh Băng Cơ rồi nói: “Hiện giờ thai tượng ổn rồi chứ?”
Lãnh Băng Cơ khẽ gật đầu.

“Sao bản cùng lại nghe nói, Phong Nhi và Băng Cơ quen biết từ trước nhỉ?”
Nói tới đây, hai người không hẹn mà cũng hiểu ý đồ đến đây của Huệ phi.

Mộ Dung Phong trầm mặt nói: “Lãnh Băng Nguyệt lại nói hươu nói vượn gì với mẫu phi rồi?”
Huệ Phi không phản bác suy đoán của Mộ Dung Phong, chậm rãi nói: “Con không cần phải truy cứu nàng ấy nói cái gì, mẫu phi chỉ hỏi con, chuyện Lãnh Băng Cơ thất trinh trước khi thành thân có phải sự thật không?”

Mộ Dung Phong khẽ gật đầu: “Tất cả lỗi sai đều là do hài nhi, không liên quan gì tới Băng Cơ”
Huệ phi khẽ mỉm cười: “Hôm nay mẫu phi tới cũng không phải là để truy cứu trách nhiệm gì.

Dù sao thì gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, Lãnh Băng Cơ lại mang trong mình cốt nhục của hoàng gia, đứa con dâu này, mẫu phi chắc chắn sẽ nhận.

Có điều, thất trinh trước khi thành hôn, sau khi thành hôn lại không khôn ngoan, làm ầm ỹ khắp nơi, mọi người đều biết khiến hoàng gia mất hết thể diện, bị bá tính Trường An chỉ trỏ, bản cũng không dám ngẩng đầu trong hậu cung, đã là quá không nên rồi”
Lãnh Băng Cơ vẫn cúi mặt không nói lời nào.

Nam nhân ấy à, phải học cách ba phải, chàng chính là người nắm vai trò mấu chốt trong thời khắc quan trọng, ta sẽ âm thầm cổ vũ chàng phía sau, Mộ Dung Phong, dũng cảm xông lên đi!”
Mộ Dung Phong trầm mặc: “Những lời đồn đó đều là cố ý chửi bới Băng Cơ, nàng ấy cũng chỉ là người bị hại.

Nhi thần đang điều tra, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho nàng ấy”.

Huệ phi nhíu mày: “Điều tra thế này? Có tiến triển gì không?
Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Đã bắt được hai tên có ý đồ tung tin đồn, thị vị đang nghiêm túc thẩm vấn, đối với những người này, nhi thần sẽ nghiêm trị không tha! Huệ Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Bản cũng nói này, chuyện này người ngoài sao có thể biết được, chắc chắn là được truyền ra từ trong phủ.

Suy xét ngọn ngành cho rõ, không quản giáo nghiêm hạ nhân, tóm lại vẫn là Băng Cơ không dạy nổi.

Con xem trong phủ của đại hoàng huynh con, một vương phi, một trắc phi, còn có thê thiếp tứ phòng, vậy mà Hiên vương phi xử lý vô cùng gọn gàng ngăn nắp, có bao giờ làm ra mấy loại chuyện dơ bẩn như thế này đâu?”
“Băng Cơ có thai, nhi thần không muốn để nàng làm lụng vất vả, cho nên mới ra lệnh cho quản gia, không để mấy chuyện vặt vãnh trong phủ làm phiền tới nàng ấy”
Huệ phi giơ tay đỡ búi tóc, thuận nước đầy thuyền nói: “Băng Cơ có thai, Băng Nguyệt cũng không thể lên đài, con nói xem, có phải nên thêm người vào phủ rồi không”
Đi một vòng cuối cùng cũng trở lại chuyện chính.


Lãnh Băng Cơ lập tức vểnh tại lên, Huệ phi này đúng là biết chọn thời cơ tốt.

Mộ Dung Phong cũng lập tức trở nên căng thẳng, vẻ mặt vô cùng kiên định nói: “Nhị thần cảm thấy, có Bằng Cơ là đủ rồi, không cần cưới thêm nữa!”.

Đáng lẽ có Lãnh Băng Cơ đứng bên cạnh, Huệ Phi nói chuyện tốt xấu gì cũng phải khách khí hơn một chút, không thể không kiêng dè, nhưng lọt vào tại Lãnh Băng Cơ vẫn là những lời lẽ như kim đâm..

“Nực cười, thân là vương gia, có ai mà không tam thê tứ thiếp? Ngay cả nhị hoàng huynh của con, năm đó nói cái gì mà một đội ở bên nhau cả đời, không phải bây giờ cũng sắp rước tam tiểu thư nhà họ Lãnh về rồi đấy sao?
Không phải mẫu phi muốn làm khó Băng Cơ, nhưng ngày này, con gái nhà họ Lãnh đều phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, thanh danh không được tốt cho lắm.

Nếu như không phải Băng Cơ đã mang trong mình cốt nhục của hoàng gia, thì con cảm thấy nàng ấy thích hợp làm con dâu của ta sao?”.

Mộ Dung Phong đột nhiên đứng dậy: “Băng Cơ là thê tử của nhi thần, tốt hay không tốt, người khác không có quyền nói ra nói vào.

Nữ nhân khác, nhi thần không có hứng thú, cũng nhất quyết không cưới vào phủ làm gì cho chướng mắt.

Còn nữa, từ đầu tới cuối, cho dù mẫu phi nói thế nào thì Băng Cơ cũng là người bị hại, người không an ủi nàng ấy thì thôi đi, lại còn xát muối vào miệng vết thương của nàng ấy sao?”
Cái tình mạnh mẽ này, khí khái anh hùng bênh vực người khác, thật sự ngầu quá đi!
Thấy hắn phát hỏa, Huệ phi nương nương cũng bực mình nói: “Không có lửa thì làm sao có khói, nếu không phải phẩm hạnh nàng ta có vấn đề thì sao thanh danh có thể tệ như vậy?
Mẫu phi rất nghi ngờ, không biết nàng ta cho con ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Đứa bé trong bụng rốt cuộc có phải của con không?”
Lửa ngùn ngụt bốc lên, mẫu tử hai người bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Hạ nhân trong phủ hoảng loạn chạy tới, thở hồng hộc bẩm báo: “Vương gia, vương phi nương nương, mau tới xem đi!”.

Bình Luận (0)
Comment