Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 253


Sắc trời còn sớm, chỗ ngồi của nữ quyến xếp đặt trái cây bánh ngọt.

Các nữ quyến rảnh rỗi ngồi đàm luận, nói đùa vui vẻ.

Đây là thời cơ tốt hiếm thấy để có thể gả quý nữ, dĩ nhiên là khó tránh khỏi có người liên mồm khen con gái của mình, so sánh hoặc hạ thấp lẫn nhau.

Những người may mắn được chọn để tham gia hoàng yến, đều là thiên kim tiểu thư được sủng ái của các quý phủ.

Tất cả đều trang điểm đoan trang khéo léo, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh mẫu thân của mình, lộ vẻ có nề nếp, rụt rè cao quý.

Rồi khi không ai chú ý, lại đong đưa ánh mắt đưa tình về phía chỗ ngồi của các nam nhân.

Vị trí nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các thiếu nữ nhất, chính là chỗ ngồi của Mộ Dung Phong và mấy vị hoàng tử.

Mấy vị hoàng tử trải qua mấy đời hoàng thất chăm chỉ không ngừng thay đổi, mỗi người đều có dáng vẻ duyên dáng, khí vũ hiên ngang, đặc biệt là hai người Mộ Dung Hạo cùng Mộ Dung Phong, một văn một võ.

Một người như cây ngọc cỏ lan, như hạc trắng trong mây, một người lại như như kiếm quý đã rút khỏi bao, tư thế oai hùng bất phàm.

Các quý nữ nhìn thấy đều đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.


Thiếu nữ nhà ai mà không ôm mộng xuân, huống chỉ, bọn họ còn đều là người tài trong thiên hạ, vô cùng xuất chúng.

Gả cho một nam nhân ưu tú là một chuyện không khỏi phiền lòng, mỗi ngày còn phải phòng lửa phòng trộm phòng bạn thân.

Lãnh Băng Cơ trong lòng âm thầm thở dài, cảm thấy chán chường, liền đưa mắt nhìn sang đám thỏ trên cỏ.

Những con thỏ ngọc thực sự đáng yêu, toàn thân trắng như tuyết, mập mạp, con mắt như hai viên hồng ngọc, đuôi thô ngắn, có vẻ ngây thơ đáng yêu mà lại có một chút tinh nghịch.

Lãnh Băng Cơ nhìn vậy cũng thích lắm, tiến lên đùa giỡn, con kia thỏ cũng không sợ người, còn nhảy nhót đến gần.

Lãnh Băng Cơ năm vào tai của nó nhấc lên, ôm vào trong lòng, từ từ vuốt nhẹ long thỏ mềm mại.

Đột nhiên, một bóng dáng màu trắng xanh từ trên trời “vèo” một cái xông thẳng xuống, vọt tới lông ngực Lãnh Băng Cơ.

Đột ngột không có chuẩn bị, ai cũng không phòng bị.

Lãnh Băng Cơ nhạy bén cảm giác được đỉnh đầu đột nhiên bị che phủ bởi bóng tối, giật mình kinh hoảng lùi về sau, buông tay để thỏ trong lòng chạy mất, sau đó giơ tay lên chặn.

Lúc này chăm chú nhìn lên, hóa ra là một con chim ưng màu trắng hung mãnh dị thường, mắt như đuốc, thần tuấn phi thường, dưới tình thế bị tấn công vô cùng nguy hiểm, nếu là bị móng của nó quặp được, tin rằng nhất định sẽ da tróc thịt bong.

Lãnh Băng Cơ cũng ít nhiều phản ứng nhanh chóng, né tránh đúng lúc, con chim ưng kia vẫn chưa thương tổn được da thịt nàng, hơn nữa bởi vì từng luyện qua võ công, thân dưới ổn định, bằng không khi kinh hoảng lùi về sau, nhất định sẽ ngã ngồi xuống đất.


Mọi người bên cạnh hết đợt này đến đợt khác kinh hãi hét lên.

Có lẽ sự phản kháng của Lãnh Băng Cơ đã khơi dậy tính hung hiểm của con chim ưng kia.

Nó không đi bắt con thỏ kia, mà vút bay lên trời, sau đó lại lân nữa đáp xuống, nhưng vẫn là hướng về phía Lãnh Băng Cơ.

Mắt lộ ra sự hung ác, cái mỏ cứng rắn như sắt mổ về phía da bụng Lãnh Băng Cơ.

Trái tim Lãnh Băng Cơ trùng xuống, lần thứ hai lắc mình tránh né, xoay cổ tay một cái, liền lấy ra một con dao phẫu thuật, nhăm chuẩn cơ hội, lưỡi dao tinh giản xẹt qua.

Con vật mình đầy lông vũ kêu lên một tiếng, trên cánh rơi xuống mấy nhúm lông chim, máu tươi tung toé, rồi lại bay lên trời.

Bên cạnh chỗ ngồi có người đứng dậy “roạt” một tiếng, rút từ trên đầu một cây trâm vàng, rung cổ tay, phi về phía về con chim ưng kia.

Lãnh Băng Cơ lớn tiếng kinh ngạc thốt lên: “Dừng tay!”
Đã muộn rồi, cô gái kia thân thủ vô cùng tốt, trâm vàng lướt qua như một vệt sáng, xuyên thẳng qua hai mắt con chim ưng.

Con chim ưng đã bị thương, bay lượn đương nhiên nhiên có chút chậm chạp, không mãnh mẽ được như ngày thường, sau khi bị bắn trúng, “uych uych’ rơi xuống đất, lập tức chết queo.


Lãnh Băng Cơ tiếc nuối than nhẹ một tiếng.

Một đám người vây xung quanh nàng, thấy nàng bình yên vô sự, luôn mồm nói “May mắn”.

Mộ Dung Phong mới rời đi chốc lát, sau khi nghe tin lập tức vội vã chạy tới, sốt ruột hỏi dò đã có chuyện gì xảy ra.

Lãnh Băng Cơ mới vừa định mở miệng, đột nhiên nhớ tới hôm nay thủ vệ trong cung chính là do Mộ Dung Phong phụ trách, thu lại câu nói đã chuẩn bị tuôn khỏi đầu lưỡi, hời hợt nói: “Không có chuyện gì, chỉ là chỉ súc sinh lông lá muốn cướp thỏ trong lòng ta, làm ta giật cả mình”
Mộ Dung Phong nhìn chăm chú nhìn con chim ưng bị bắn chết, sắc mặt đột nhiên rùng mình, ánh mắt lóe lên, quai hàm nghiến thật chặt.

“Đứa bé thì sao? Ta đi tìm ngự y Lãnh Băng Cơ dở khóc dở cười, ngăn cản hắn: “Bản thân ta chính là đại phu, còn đi bỏ gần cầu xa làm gì? Không cần ngạc nhiên.

Chàng mau mau đi làm, hôm nay trong cung người đông phức tạp, cần phải cẩn thận một chút, tuyệt đối chớ để bầy súc sinh này kinh sợ tới phụ hoàng”
Mộ Dung Phong đối với lới nhắc nhở của nàng tựa hồ cũng có kiêng ky, hơi do dự một chút, lặng lẽ xoa bóp tay nàng: “Ta đi một chút liền về, nàng cũng phải cẩn thận”
Lãnh Băng Cơ tự biết nặng nhẹ, chờ sau khi hắn đi rồi, nhớ tới vị cô nương ban nãy mới ra tay kia, bản thân cũng phải cảm tạ mới đúng phép, liền đảo mắt nhìn một vòng xuang quanh.

Cách đó không xa, một đám thiếu nữ như sao quây quanh trăng, xúm lại quanh một vị nữ tử, hưng phấn ngợi khen, mồm năm miệng mười.

“Thân thủ ban nãy của cô nương quả thực rất lợi hại, ta ngưỡng mộ chết mất”
“Đã sớm nghe nói Sở cô nương tài hoa hơn người, đặc biệt là am hiểu sử sách, không nghĩ tới, lại còn mày liễu không nhường mày râu, văn võ song toàn: Cô gái đứng giữa mặc một bộ trang phục hoàng cung màu thiên thanh, gường mặt mang theo ba phần anh dũng, cùng mấy phần kiêu ngạo, nghe được mọi người khen, đắc ý mà nói một câu châm biếm.

“Trên đất nhiều thỏ như vậy, mà con súc sinh kia cứ phải bắt bằng được con trong lòng nàng ta.

Có thể thấy được, cũng là con vật có linh tính, biết ai không được yêu thích.


Người ta lại cứ giả nhân giả nghĩa, không cảm kích chút nào, còn không biết điều bảo ta dừng tay, coi như ta quản việc không đâu.”
Tiếng nói không lớn không nhỏ, tựa hồ là có ý định khiêu khích.

Nàng ta chính là vị cô nương ban nấy ra tay, làm sao lại có địch ý đối với ta lớn như vậy? Chẳng lẽ bởi do bản thân ta dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên câu nói kia sao, Người bên cạnh thấy Lãnh Băng Cơ tiến lại đây, âm thầm tÚúm túm tay áo cô gái kia, nhỏ giọng: “Cẩn thận kẻo bị nghe được”
“Nghe được thì làm sao, mặc dù là ở ngay trước mặt nàng ta, ta cũng dám nói như vậy.

Sở Nhược Hề ta đã từng sợ ai chưa?”
Sở Nhược Hề? Sao lại nghe quen tai như vậy? Đầu óc Lãnh Băng Cơ xoay mòng mòng, lúc nãy không nhớ ra, thì ra nàng ta chính là thiên kim ở phủ Kim Ngô tướng quân mà Tề Cảnh Vân đề cập với mình.

Chỉ nghĩ nàng ta là kiêu tài nghệ xuất sắc, đáng ra phải là kiểu nữ tử thương xuân tiếc buồn, yêu thích đa sầu đa cảm, ai ngờ lại có đôi mắt tinh nhạy, vô cùng anh dũng.

Hơn nữa, nàng ta kiêu ngạo như vậy, rõ ràng cho thấy bình thường được người vây đỡ đã thành thói quen, con mắt để ở trên đỉnh đầu.

Lãnh Băng Cơ mím mím môi, không muốn ở đây sinh sự, huống chỉ, vừa mới người ta xuất thủ cứu giúp, cũng là tốt bụng, có thể thấy được là một tâm địa lương thiện cô nương.

Nàng không nói gì, Sở Nhược Hề kia lại không chịu giảng hoà, hất cằm lên như muốn khiêu khích.

“Xem ra Phong Vương Phi rất là không cam long với lời nói của ta”
Âm điệu của Sở Nhược Hề không thấp, ngoại trừ mấy người hâm mộ xúm lại ở bên người nàng, những nữ quyến ngồi ần đó đều ngưng miệng lại, nhìn về phía này.

Một vị phu nhân cao quý, có lẽ là mẫu thân của Sở Nhược Hà, tiến lên thấp giọng quát lớn nàng ta, bảo nàng ta không được thất lễ, sau đó xoay người hướng về Lãnh Băng Cơ bồi tội.

“Tiểu nữ nhanh mồm nhanh miệng, kính xin Vương Phi nương nương đừng trách phạt.”.

Bình Luận (0)
Comment