Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 482

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lãnh Bằng Cơ cảm thấy số đào hoa của nàng không được bình thường cho lắm, lúc nào có thời gian phải đi bói một quẻ, xử lí mấy bông hoa đào nát này đi mới được.

Cái quái gì thế này? Mới gặp có hai lần, có yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng không cấp tốc đến mức đi thẳng vào vấn đề phong thái tử phi như thế này đâu. 
Sự độc miệng của Lãnh Băng Cơ cũng không phải chỉ dùng được trên người Cừu thiếu chủ: "Trước đây người đã nói là ngươi không sống được quá ba năm còn gì? Ta cũng không muốn vừa xuất giá đã phải làm quả phụ đâu." 
"Đây chính là nguyên nhân Sở mỗ cưới nàng đó, ta biết y thuật của nàng rất tốt, vì không phải làm quả phụ thì chắc chắn nàng sẽ hết lòng hết sức bảo vệ tính mạng của ta" 
Lãnh Băng Cơ thở dài: "Phan Kim Liên cũng gả cho Võ Đại Lang đấy thôi, có tác dụng gì không? Hơn nữa trước đây người và ta vốn không quen biết, sao ngươi có thể khẳng định là ta có bản lĩnh này có chứ?" 
Tên ma ốm kia dùng ngón tay trỏ chậm rãi vuốt ve đôi môi tái nhợt của hắn: "Người có thể liếc qua một cái đã nhìn ra dịch bệnh này bắt nguồn từ chỗ nào thì chắc chắn là y thuật không thể tầm thường được.

Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là Thanh Ôn Đan cũng là phương thuốc do người nghiên cứu ra đúng không?" 
Lãnh Băng Cơ thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thì sao? Nếu ta là một bà lão tóc bạc thì chẳng lẽ ngươi cũng nhất định muốn cưới hả?" 
"Nàng phải hiểu một chuyện, Sở mỗ muốn cưới nàng làm phu nhân, mà không phải là không cưới được phu nhân, ta còn không đến mức bụng đói ăn quàng như vậy đâu." 
"Một nữ nhân đã xuất giá như ta mà người cũng không buông tha kìa, thế mà vẫn không phải là bụng đói ăn quàng hay sao? Ta có trượng phu cũng có con rồi, không thể bỏ nhà bỏ cửa mà gả cho người được.

Huống chi ngươi không đẹp trai bằng tướng công của ta, cũng không sống thọ bằng, nơi nào cũng không sánh bằng.


Vậy nên nếu người muốn ta trị bệnh cho ngươi thì hãy lấy thành ý ra, mà không phải bắt cóc tỳ nữ của ta rồi dùng nàng uy hiếp ta". 
Tên ma ốm khẽ thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng vỗ tay, phía sau cỗ kiệu, người đeo mặt nạ quỷ ép một người bị trói gô đi ra. 
"Yên tâm, nha đầu của nàng khô gầy thế này, Sở mỗ còn không đặt ở trong mắt đầu.

Chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện đi theo Sở mỗ về nhà thì ta có thể thả nha đầu này ra ngay lập tức" 
Lãnh Băng Cơ cố gắng bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại, cái mặt này đúng là quá gợi đòn rồi.

Người nhìn trúng ta thì chẳng lẽ ta nhất định phải gả cho ngươi hay sao? 
Nàng thật sự rất muốn hỏi người anh em này một câu, với cái dáng vẻ ma ốm ba bước thở một hơi, năm bước một nghiêng này thì hắn muốn nữ nhân làm cái gì? Hắn có thể làm gì được? Làm ẩm giường à? Cứ dùng thắng bình nước nóng có phải tốt hơn không? 
"Ngươi đang uy hiếp ta ư?" 
"Đúng vậy.

Tên ma ốm họ nhẹ hai tiếng: "Ta đúng là kẻ hèn hạ như vậy đấy" 
Lãnh Băng Cơ nhún vai, âm thầm tính toán xem khả năng bắt lấy tên ma ốm này rồi lợi dụng hẳn cứu Nhân Hòa ra lớn bao nhiêu. 
Giống như lời hắn vừa mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, chắc chắn là hắn phải có bản lĩnh tự vệ, bằng không với bộ dạng muốn ăn đòn này thì hắn tuyệt đối không sống được tới bây giờ. 
Tên ma ốm cứ như có thể đọc được suy nghĩ của người khác vậy, nhìn ánh mắt lóe lên của Lãnh Băng Cơ đã đoán được ý đồ của nàng: "Ta biết nàng đang có ý đồ gì với ta.

Nữ nhân như nàng thực sự quá không an phận nên bản điện hạ chỉ có thể dùng vũ lực vậy, chờ nàng theo ta trở về Nam Chiếu thì chúng ta sẽ chậm rãi bồi dưỡng cảm tình sau". 
Tên ma ốm vung tay lên, mười mấy người đeo mặt quỷ lập tức giơ đao trong tay lên, không do dự chút nào mà chém thẳng về phía Lãnh Băng Cơ.

Tất cả đều là ánh đao bóng kiếm sáng như tuyết làm nàng hoa cả mắt. 
Lãnh Băng Cơ không dám khinh địch, nàng vừa nghiêng người né tránh vừa rút roi mềm ra, vung tới chuôi đao trong tay họ, nếu chiếm được vũ khí của họ trước thì sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều. 
Ai biết đầu roi vừa mới vung qua thì toàn bộ ánh đao đồng loạt biến mất không còn thấy tăm hơi gì cả.


Ngay khi nàng sửng sốt thì đám đạo kiểm đó lại xuất quỷ nhập thần mà lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau nàng. 
Nhẫn thuật. 
Phản ứng đầu tiên của Lãnh Băng Cơ là như vậy. 
Nàng biết nhẫn thuật này đáng sợ đến mức nào, cũng biết là hôm nay chắc chắn Na Dạ Bạch sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, sợ là muốn chạy trốn sẽ rất khó đây. 
Nàng tập trung đối phó với những người đeo mặt nạ quỷ này, còn tên ma ẩm tựa ở trên giường trong kiệu lại giống như mèo vờn chuột, thưởng thức dáng vẻ cùng đường bị lối của con mồi, trong con ngươi tràn đầy hứng thú. 
Lãnh Băng Cơ tả xung hữu đột trong đám người đeo mặt nạ quỷ, cây roi dài dưới ánh trăng linh hoạt như rắn, thành thạo qua lại trong một mảnh bóng đạo ánh kiếm. 
Phong thái hiên ngang này, tư thể dẻo dai mạnh mẽ này, còn cả sự ung dung tự tin này nữa, thế mà lại khiến hắn thật sự bị cuốn hút rồi. 
Hắn vốn sinh ra đã yếu ớt, không thể vận động quá nhiều nên rất hâm mộ người có võ công như vậy, đặc biệt là một cô nương nhưng lại không thua kém gì đám đàn ông lại càng khiến tim hắn đập thình thịch. 
Lúc trước, sự tán thưởng của hắn dành cho Lãnh Băng Cơ chỉ là muốn dùng y thuật của nàng để trị bệnh cho mình mà thôi. 
Bây giờ xem ra, mặc dù nữ nhân này đã có tướng công còn có con nhưng vẫn đáng giá khiến đàn ông nhớ đến. 
Phu nhân Lương Khương này, mình nhất định phải có được. 
Hắn âm u lạnh lùng mở miệng với Yêu Cửu phía sau: "Nơi đây không thích hợp ở lâu, ngươi lên đi, đánh nhanh thắng nhanh.

Có thế nào thì ta cũng phải có được người này" 
Yêu Cửu đáp lời, cậu ta giơ tay móc một viên cầu lớn cỡ bụng ngón tay út từ trong lỗ tai ra rồi đặt ở trong lòng bàn tay, đầu ngón tay cậu ta bóp một cái, viên cầu vỡ tan rồi tan ra thành vô số con sâu nhỏ như hạt vừng đen, lúc nha lúc nhúc che kín lòng bàn tay, sau đó chúng vẫy cánh bay lên rồi lao về phía chiến trường. 
Hắn muốn dùng sâu độc quấy rối sự chống cự của Lãnh Băng Cơ. 
Vì đang ở ban đêm yên tĩnh nên lúc đầu Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy phần cổ như bị kim đâm đến, chỉ chớp mắt đã thấy chỗ bị đâm trở nên cực kì đau đớn.


Nàng lập tức biết đối phương đang lén lút sử dụng ong, vết thương chỉ như muỗi đốt nhưng không phải bị hút máu mà là toàn bộ chui vào trong miệng vết thương.

Vì bản thân nó có chứa kịch độc nên sẽ làm người bị đốt đau đớn không chịu được. 
Ông là loại côn trùng thường thấy, nàng đã có cách ứng đối nên gặp nguy hiểm cũng không bối rối.

Hơn nữa, điều này khiến Lãnh Băng Cơ đột nhiên nhanh trí. 
Nếu nói về chơi sâu thì đương nhiên là nàng sẽ không chịu thua, không phải nàng giỏi giang gì mà là nàng có nhẫn không gian, có nuôi bao nhiêu sâu cũng được.

Tuy nói chất lượng chênh lệch không đồng đều, thế nhưng số lượng áp đảo tất cả. 
Dù sao cũng không ai có thể mang một giỏ sâu theo bên người cả.

Cái này gọi là khoa học kỹ thuật, thắng bởi người khác không biết gì về nàng cả. 
vuong-phi-muon-tai-gia-roi-482-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment