Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 484

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Đây là quý công tử sao?" 
Thẩm Phong Vân chỉ tay vào Tiểu Vân Triệt, khó nén nổi lòng kích động. 
"Không tồi không tồi, đúng là hổ phụ sinh hổ tử". 
Bóng dáng Cừu thiếu chủ nhoáng lên một cái, trong phút chốc đã chắn ở trước mặt Vân Triệt. 
"Ta từng nghe biểu ca của ta nhắc đến đứa nhỏ này, không ngờ rằng chớp mắt đã lớn nhanh như vậy." 
Trong lòng Cừu thiếu chủ vô cùng nóng vội, cảm giác như ngàn kim châm đang thiêu đốt mình, Lãnh Băng Cơ còn đang chờ hắn đến giải cứu, ai lại có hơi sức ngồi đây nói chuyện tào lao với người này cơ chứ? Huống hồ, Vân Triệt đây là con của lão tử cơ mà! 
"Đại danh của Thẩm thế tử khiến ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp, quả là phúc trạch ba đời của ta.

Có điều bây giờ ta đang có việc quan trọng phải làm, không thể đàm đạo với thể tử, hi vọng ngày sau lại có cơ hội cùng thế tử qua lại" 
Một tay hắn ta túm lấy Tiểu Vân Triệt, một tay toan kéo Phượng Lôi Ngọc rời đi, không ngờ Thẩm Phong Vân lại cất tiếng: "Cừu gia chủ xin dừng bước" 
Thẩm Phong Vân trầm ngâm nhìn khung cảnh xung quanh, rõ là một cuộc đánh nhau vừa xảy ra bây giờ chỉ còn lại một đống hỗn độn, những người mặt quỷ rời đi đã kéo theo cả đồng bọn bị thương.

Trên mặt đất không có gì khác ngoài máu tươi vung vãi, là minh chứng cho trận tàn sát ác liệt vừa rồi. 
"Tại hạ muốn thỉnh giáo Cừu gia chủ một chút, nơi này rốt cuộc vừa xảy ra sự cố gì?" 
"Chỉ là chút chuyện ân oán giang hồ mà thôi.

Thẩm thế tử là bậc khâm sai đại thần, ngày thường đều trăm công ngàn việc, chút chuyện nhỏ này không cần ngài phải lo lắng" 

Hàm ý là chuyện giang hồ là của giang hồ, ngài tốt nhất đừng có nhúng tay vào. 
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Phong Vân một lần nữa quét qua khung cảnh xung quanh, con ngươi nheo lại, đột nhiên tiến lên hai bước rồi cúi người nhặt lấy một cái mặt nạ quỷ ban nãy bị kiếm của Cừu thiếu chủ đánh rơi xuống đất: "Vừa nãy bản thế tử đã điều tra ra manh mối, có vẻ những kẻ này đều có liên quan đến bạo loạn xảy ra những ngày gần đây ở thành Hoài Châu.

Cừu gia chủ có nguyện ý trình báo lại sự thật hay không, rằng những kẻ này rốt cuộc có thân phận gì?" 
Trong lòng Cừu thiếu chủ thấp thỏm không yên, tất nhiên không thể nói cho Thẩm Phong Vẫn biết chuyện tên ma ốm kia chính là thái tử Nam Chiểu.

Nếu để cho Thẩm Phong Vân nhúng tay vào sự việc lần này, tuy rằng sẽ đạt được kết quả tốt, nhưng cũng sẽ làm bại hộ hoàn toàn thân phận của Lãnh Băng Cơ. 
Cho nên cừu thiếu chủ chỉ trả lời có lệ: "Ta hôm nay mới tới thành Hoài Châu, trùng hợp đi 
ngang qua nơi này nhìn thấy có ẩu đả, thật tình không hề biết thân phận của đối phương là gì.

Thẩm thế tử, cáo từ, sau này nhất định chúng ta sẽ gặp lại." Bước chân hắn vội vã khẩn trương, dường như là không hề muốn nán lại thêm chút nào. 
"Lương Khương phu nhân!" 
Thẩm Phong Vân đứng sau lưng bọn họ đột ngột hô lên một tiếng, nhanh chóng nhìn chằm chằm Phượng Lôi Ngọc, quan sát phản ứng của nàng.

Một tay Phượng Lôi Ngọc bị Cửu thiếu gia nắm chặt, cúi đầu thấp đến mức như sắp dán chặt vào ngực, cả khuôn mặt nóng bừng như thiêu như đốt, làm như không hề nghe thấy Thẩm Phong Vân đang nói cái gì. 
Nhưng cùng lúc ấy, Tiểu Vân Triệt đang đi bỗng dừng bước, quay mặt lại hỏi: "Người quen biết mẫu thân ta sao? Mẫu thân đã bị..". 
Cừu thiếu chủ nhận thấy tình hình không ổn, khẽ ngồi xổm xuống rồi ôm lấy Tiểu Vân Triệt, một tay khoác lấy Phượng Lôi Ngọc vội vã rời đi, không hề quay đầu lại. 

Mày kiểm Thẩm Phong Vân nhíu chặt, hắn căn cứ vào tin tức mà mình nhận được, phỏng đoán người đã giao thủ lúc nãy với Cừu thiếu chủ chính là tên ma ốm thần bí mà mình đang truy lùng, thế nhưng tại sao mà Cừu thiếu chủ lại dè dặt thận trọng không muốn nói ra cho hắn biết? 
Hơn nữa còn có đứa nhỏ này, và cả Lương Khương phu nhân chưa từng chạm mặt, có lẽ cơ hội để hắn được trực tiếp biết rõ chân tướng đã không còn xa nữa rồi. 
Thẩm Phong Vân nghĩ vậy rồi thi triển khinh công, lén lút đuổi theo sau bọn họ. 
Đứa nhỏ kia chắc chắn cất giấu đáp án mà Thẩm Phong Vân muốn biết.

Còn Cừu thiếu chủ không khác gì một lão già miệng chặt như đá, muốn mọi bất cứ thông tin gì từ miệng hắn còn.

khó hơn lên trời.

Vẫn là nên tìm hiểu từ đứa nhỏ, vì nó nhu thuận ngoan ngoãn hơn, nhất định sẽ không nói dối. 
Cừu thiếu chủ đưa Phượng Lôi Ngọc và Tiểu Vân Triệt đến nơi an toàn, đồng thời tập hợp người của Tàng Kiếm Các, để người của bọn họ chăm sóc bảo vệ Tiểu Vân Triệt, phân phó bọn họ sáng sớm ngày mai lập tức đưa Tiểu Vân Triệt trở về Giang Nam.

Sau đó Cừu thiếu chủ cũng không dám chậm trễ một khắc nào, lòng như lửa đốt, ngay lập tức lần theo dấu tích của Lãnh Băng Cơ rời đi. 
Tiểu Vân Triệt cực kỳ mất hứng, không muốn nghe lời.

Cậu bé đã hao tâm tổn sức, dùng đủ mọi cách để đi theo đến Dự Châu, còn chưa kịp làm gì đã bị đóng gói đưa trở về, làm sao Tiểu Vân Triệt chịu chấp nhận cơ chứ? 

Tiểu Vân Triệt nhất quyết sẽ không chịu theo bọn họ quay về, cho nên vắt óc nghĩ cách thoát khỏi Tàng Kiếm Các để theo đuổi Cừu thiếu chủ.

Cậu bé cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đi tìm mẫu thân mình. 
Trên đường đi Tiểu Vân Triệt còn nhìn thấy quán mỳ vằn thắn thịt dê chưa đóng cửa, nước cốt thịt dê trắng trong nóng hổi làm gợi lên cơn thèm ăn của Tiểu Vân Triệt.

Đứa nhỏ vội vàng xoa xoa bụng mình, nở nụ cười đáng thương vô hại nhìn Phượng Lôi Ngọc, Phượng Lôi Ngọc trong phút chốc đã phải giơ tay đầu hàng. 
Hai người bọn họ ngồi xuống, bát mỳ nóng hổi thơm lừng còn chưa kịp đặt xuống bàn đã thấy Thẩm Phong Vân xuất hiện trước mặt. 
Thẩm Phong Vân cũng trực tiếp ngồi xuống trước mặt Phượng Lôi Ngọc và Tiểu Vân Triệt, chẳng hề khách khí chút nào. 
Mấy người hộ vệ bên cạnh giương cao cảnh giác, vận sức chỉ chờ rút kiếm ra.

Nhưng một ánh mắt của Phượng Lôi Ngọc đã kịp thời ngăn cản hành động của bọn họ. 
Tiểu Vân Triệt cầm bát mỳ to giơ lên, chóp mũi xinh xắn còn dính một chút mồ hôi trong suốt, cậu bé nhếch miệng cười nhìn Thẩm Phong Vân: "Vừa nãy ta đã gặp ngài rồi" 
Thẩm Phong Vân liếc thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Tiểu Vân Triệt, trong lòng có chút kích động. 
Phượng Lôi Ngọc thấy tình hình trở nên bất ổn, lặng lẽ túm lấy bàn tay Tiểu Vân Triệt: "Ăn no đi rồi chúng ta phải đi thôi" 
Thẩm Phong Vân cũng chẳng mở miệng, chỉ đưa tay đặt nhẹ lên chén trà một cái, sau đó thổi vào một hơi và lật chén trà lên, không ngờ bên trong lại xuất hiện một cái kim nguyên bảo nho. 
Tiểu Vân Triệt nhìn màn ảo thuật này mà mê mang, dưới chân dường như đã mọc rễ, quyết định không đi.

Đôi mắt cậu bé trông mong nhìn chằm chằm bàn tay Thẩm Phong Vân, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt hết sức kinh ngạc và ngưỡng mộ. 
Thẩm Phong Vân không hoảng hốt không nóng vội, lại lấy một chén trà khác, trong khoảnh khắc di chuyển liên tục, thay đổi vị trí cho chén trà cũ này, mỉm cười nhìn Tiểu Vân Triệt: "Nếu nhóc đoán đúng chén trà nào có kim nguyên bảo, thì cái kim nguyên bảo trong chén trà sẽ thuộc về nhóc" 
Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt đáp: "Ở trong tay áo của ngài" 

Nụ cười trên mặt Thẩm Phong Vân thoáng trở nên cứng đờ. 
Tiểu Vân Triệt khinh thường bĩu môi, sau đó chỉ về phía lòng bàn tay đang giơ ra của hắn: "Đây chỉ là mấy trò biểu diễn để lừa gạt trẻ con thôi.

Hơn nữa làm gì có ai ngốc như ngài lại có thể giấu vàng dưới chén trà cơ chứ.

Nếu giấu ở đó thì khi di chuyển nhất định chén trà sẽ kêu lên tiếng đang đang 
Nụ cười của Thẩm Phong Vân càng ngày càng gượng gạo: "Nhóc con đã biết rõ như vậy rồi tại sao ban nãy còn giả vờ kinh ngạc?". 
"Nếu ta không giả vờ thì làm sao có thể kiếm được vàng cơ chứ? Ngài thua rồi, đưa vàng lại đây đi." 
Phượng Lôi Ngọc nở nụ cười, tuy thấy rõ việc này nhưng cũng không thể trách mắng đứa nhỏ. 
Thẩm Phong Vân bị một đứa nhóc lừa gạt, nhưng lại không hề buồn sầu.

Đứa trẻ này có tính cách thật sự quá giống với người đó rồi! 
Hắn ngoắc ngoắc tay tới Tiểu Vân Triệt: "Ta hỏi nhóc một chuyện này, nếu nhóc trả lời được, ta sẽ lại tặng nhóc thêm một khối kim nguyên bảo nữa, được không?" 
Tiểu Vân Triệt trả lời không một chút do dự: "Phụ thân đã dạy ta rằng làm người thì không thể có lòng tham vô đáy.

Hơn nữa, bổn thiếu cũng không phải là không có tiền, không rảnh rỗi ở đây đùa với ngài" 
"Vậy ta tặng cậu thêm một khối kim nguyên bảo rồi cậu ở lại nói chuyện với ta thêm một chút" 
Rõ ràng là đổi một cách nói chuyện nghe có vẻ xuôi tại hơn. 
vuong-phi-muon-tai-gia-roi-484-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment