Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 836

Chương 836

Có thể nói rằng nếu như Lãnh Băng Cơ không có ở bên cạnh, thì mấy vị vương phi cũng không quá keo kiệt, tặng cho Tiểu Vân Triệt những món bảo bối có giá trị không hề rẻ như ngọc như ý, khóa trường mệnh, làm lễ gặp mặt.

Tiểu Vân Triệt ngoan ngoãn cảm ơn từng người một, nhưng hoàn toàn không hề hào hứng giống như những đứa trẻ khác khi được nhận lễ. Dù sao thì nhà họ Cừu cũng là nhà có tiền, vàng bạc thì cũng chỉ như lá cây trôi nổi trên mặt nước.

Bên cạnh ngay lập tức có người quay qua xu nịnh hoàng hậu, trong lời nói ẩn chứa đầy hàm ý: “Đứa nhỏ xuất thân từ nhà họ Cừu này quả nhiên không tầm thường, thế mà lại có thể được ban tặng những thứ cao quý như vậy, chúng ta cầu còn không được, người xem, sắc mặt người ta còn không hề thay đổi, giống như không hề quan tâm đến những thứ đó vậy”.

Một câu nói giống như đã nhen nhóm một mồi lửa, nhanh chóng đốt cháy trọng tâm câu chuyện của tất cả mọi người, người một lời ta một câu, rồi bắt đầu cả một câu chuyện.

“Đúng như vậy, nghe nói nhà họ Cừu ở Giang Nam vô cùng giàu có, tiểu hoàng tôn nhà chúng ta chính quả thật là rất may mắn, trời sinh đã mang mệnh phú quý. Người xem với tướng mạo này, miệng lại nhỏ như một đĩnh vàng thế này thì không sợ thiếu tiền tiêu”

“Phong vương gia tướng mạo cao quý, đứa nhỏ này lại mang tướng mạo của sự phú quý, phụ tử hai người hình như còn có một chút không giống nhau. Nhìn sao cũng thấy giống Phong vương phi nhiều hơn một chút?”

Tiểu Vân Triệt vẫn còn nhỏ, vốn dĩ cũng không hiểu những hàm ý ẩn trong những lời nói của những người này. Huệ phi hiểu được những lời nói ý tại ngôn ngoại này, nhất thời có chút không vui.

“Năm đó Băng Cơ nhà ta đã cứu gia chủ nhà họ Cừu một mạng, người ta vẫn luôn có lòng biết ơn đối với Băng Cơ nên tất nhiên sẽ đối tốt với hai mẹ con nàng. Một chút chi phí hàng ngày này có là gì?”

Một đám nữ nhân nhìn quét qua một vòng, thấy Lãnh băng Cơ đang không có ở đây, vừa bĩu môi đầy vẻ ghen tị vừa nói năng không chút kiêng nể gì còn mang theo cả hàm ý mỉa mai.

“Nghe nói lần này Phong vương phi bị thái tử Nam Chiểu bắt đi, nói muốn nàng làm thái tử phi của Nam Chiếu? Chu cha, thật là khiến người khác phải lo lắng mà. Có chuyện này không biết là nên nói hay không nên nói. Phong vương phi bây giờ vẫn còn bộ dạng thích xuất đầu lộ diện giống như năm năm trước.”

“Ai nói không phải chứ, nữ nhân chúng ta ấy mà, vẫn là nên an phận thủ thường ở nhà phụ giúp phu quân dạy dỗ con cái, nếu không thì không phải là đang hủy hoại danh tiếng hay sao?”

Huệ phi bị chẹn ngang họng cứ ấp a ấp úng mãi, không biết nên làm thế nào để đáp trả lại.

Tiểu Vân Triệt và Huệ phi vốn rất thân thiết với nhau, thấy nàng đang bị bao vây, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, công chính ngôn thuận nói: “Cha Cừu của ta đã nói rồi, mẫu thân đi đến Dự Châu trước là để cứu tế bách tính ở Dự Châu, chữa bệnh cho bọn họ, đó chính là nghĩa cửa của tấm lòng yêu nước thương dân sâu nặng. Chứ không lẽ thấy chết mà không cứu sao?”

Nụ cười trên mặt các vị phu nhân của các quan viên như cứng đờ lại, gượng gạo lắp bắp vài từ rồi nhếch khóe miệng: “Có một số việc tiểu hài tử không hiểu được đâu”.

Tiểu Vân Triệt cũng hề khách khi một chút nào mà đáp trả: “Vân Triệt còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng người lớn các người đáng lẽ phải nên hiểu chuyện mới phải. Nếu không phải mẫu thân ta vất vả chữa bệnh ngoài kia, các người làm sao có thể yên ổn ngồi ở đây mà nói bóng nói gió được chứ?”

Một số người bị đối đáp lại kinh ngạc đến nỗi mặt thận ra, sắc mặt khó coi như thể vừa ăn phải phân.

Tiểu Vân Triệt này chỉ cần mở miệng ra là trăm trận trăm thắng, vừa sâu sắc vừa thâm thuý, chưa từng biết sợ ai là như thế nào?

Trong lòng Huệ phi chắc hẳn là vui sướng nhất, có thể nói là vui mừng khôn xiết. Ôi mẹ ơi, đại tôn tử sao mà có thể làm người ta yêu thích đến vậy cơ chứ, nhưng so với đứa con trai khó chịu kia của ta không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Bình Luận (0)
Comment