Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

Chương 15

Editor: --Tứ Minh--

"Thất Muội, hôm trước nghe phụ thân nói muội bị mất trí nhớ, muội thực sự không nhớ một chút gì thật hả?" Sau khi Kiều Hân Nhiên ngồi xuống vô cùng ân cần nhìn Kiều Thanh hỏi.

"Ừ, ngay cả chính mình là ai muội cũng không nhớ rõ." Kiều Thanh lạnh nhạt nói.

"Thất Muội ở bên ngoài thời gian dài như vậy, có nghe nói qua... Máy bay?" Kiều Hân Nhiên nhìn vào mắt của Kiều Thanh hỏi.

"Phi kê? Đó là cái gì vậy? Là gà biết bay sao? Muội chưa bao giờ nghe nói qua là có gà biết bay đấy, lẽ nào tứ tỷ nghe nói qua rồi?" Vẻ mặt Kiều Thanh không thay đổi một chút nào, nhàn nhạt hỏi ngược trở lại.

Kiều Hân Nhiên hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ cũng chưa nghe nói qua, chính là tùy tiện hỏi một chút thôi, Thất Muội không cần để ở trong lòng."

Kiều Hân Nhiên đã chạy tới một chuyến, sau khi hỏi Kiều Thanh một cái vấn đề cực kì lạ lùng rồi rời đi, nhìn bóng lưng rời đi của Kiều Hân Nhiên, khóe môi Kiều Thanh hơi hơi nhếch lên. Kiều Hân Nhiên đang suy nghĩ cái gì nàng rất rõ ràng, chẳng qua là nghe nói nàng bị mất trí nhớ sợ xảy ra chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy thôi. Đối với vị tứ tỷ này, có thể Kiều Thanh càng thêm hiểu rõ nàng hơn những người khác...

Kiều tứ tiểu thư này có danh xưng là Đệ nhất tài nữ của thành Thịnh Dương, ba tuổi có thể làm thơ, bốn tuổi có thể vẽ, năm tuổi có thể đánh đàn phổ nhạc, từ nhỏ đã tồn tại giống như một thần đồng làm cho người ta phải chú ý. Kiều Thanh có thấy qua vài bài thơ của Kiều tứ tiểu thư được truyền lưu rộng rãi trong dân gian, cho nên nàng có thể khẳng định, Kiều Hân Nhiên cũng là một người xuyên việt.

Có thể gặp được một người xuyên không, lại còn là tỷ tỷ ruột của mình, Kiều Thanh cảm thấy Xuyên Không đại thân sắp đặt cũng rất thần kỳ. Nhìn xem, Kiều Hân Nhiên người ta lớn lên một đường phong cảnh, thuận lợi, hào quang sáng rọi, nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái, lại suy nghĩ đến bản thân con đường xuyên không nhấp nhô, trắc trở, Kiểu Thanh cảm thấy Xuyên Không đại thần đầy ác ý đối với nàng.

Sau khi Kiều Chấn Hiên trở về đã phái rất nhiều người đi ra ngoài bác bỏ tin đồn, nói hài tử do Kiều thất tiểu thư mang về kia không phải do nàng sinh, là trẻ mồ cô được nàng nhận nuôi, hiện tại đã sắp tròn một tuổi, là hành động thiên lương của Kiều thất tiểu thư, hơn nữa nàng vẫn còn trong sạch.

Có một cổ thế lực khác cũng đang âm thầm trợ giúp, rất nhanh, những lời đồn đãi về Kiều thất tiểu thư đã triệt để chuyển hướng. Đương nhiên, muốn tạo Kiều Thanh thành một thục nữ tài mạo song toàn (*), đức hạnh xuất chúng (**) là chuyện không thể, dù sao danh tiếng không tài không sắc của Kiều thất tiểu thư đã sớm ăn sâu vào lòng người, hôm nay chỉ làm cho rất nhiều người tin tưởng Kiều thất tiểu thư không phải chưa có chồng mà đã có có con thôi.

(*) Tài mạo song toàn: tài sắc vẹn toàn, ý chỉ người vừa có tài lại vừa xinh đẹp

(**) Đức hạnh xuất chúng: ý chỉ người con gái đức độ hơn người. (lưu ý: Đức ở đây nghĩa là tứ đức ‘Công, dung, ngôn, hạnh’)

Hôm nay đã vào tháng bảy, khi Kiều Thanh xuyên không mà đến là tháng ba vào mùa xuân, thấm thoát đã qua bốn tháng, tiểu bánh bao Kiều Dục cũng đã được một tuổi.

Kiều Thanh đích thân xuống bếp làm một chén mì trường thọ, còn chuẩn bị cho tiểu bánh bao một cái bánh ga-tô mà hắn rất thích, lúc hai mẹ con gần gũi, tình cảm thắm thiết ngồi bên bàn ăn cơm, lai có một vị khách không mời từ trên trời giáng xuống.

Vẻ mặt của Kiều Thanh đanh lại, đôi đũa trong tay nhằm thẳng vào Mạc Hoa Sênh đang đứng ngoài cửa, Mạc Hoa Sênh lui lại hai bước chộp đôi đũa vào trong tay, cười không ngớt khen: "Ngươi thật là lợi hại!"

"Cút ra ngoài!" Kiều Thanh lạnh lùng nói một câu. Tiểu bánh bao cũng học theo nhìn Mạc Hoa Sênh nói một câu: "Cút ra ngoài." Chẳng qua bộ dáng cười híp mắt nhìn đáng yêu hơn nhiều.

Mạc Hoa Sênh nghe được giọng nói manh manh của tiểu bánh bao trái tim đều tan ra, cũng không để ý hai mẹ con nói gì, trực tiếp cầm chiếc đũa đi đến đưa cho Kiều Thanh nói: "Không nên tức giận, ta không gọi ngươi là nương tử nữa, ngươi mau ăn đi, hài tử cũng đói rồi."

Kiều Thanh tiếp nhận chiếc đũa gắp mì đút cho tiểu bánh bao ăn, chỉ là canh suông mì thịt bò nhưng tay nghề làm rất tốt, tiểu bánh bao ăn rất ngon lành, Mạc Hoa Sênh ngửi được mùi thơm mê người, trong lòng ước ao, ghen tỵ... không dám hận...Không hẹn mà nhớ đến món cháo mà Kiều Thanh đích thân làm ở trong thôn nhỏ trên núi kia, đó là món ngon nhất trên thế gian này mà Mạc Hoa Sênh ăn được, không ai sánh bằng......

Một đại nam nhân ngồi ở một chỗ như Mạc Hoa Sênh, thật sự là làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được, sau khi Kiều Thanh đút cho tiểu bánh bao ăn xong, tất nhiên là chính mình đi ăn cơm, không chú ý cũng sẽ không chú ý! Cho đến khi nghe được tiếng kêu phát ra từ bụng của Mạc Hoa Sênh, tay cầm đũa của Kiều Thanh hơi dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy ăn chẳng vào nữa...

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mạc Hoa Sênh một cái, Kiều Thanh bế tiểu bánh bao Kiều Dục đặt vào trong lòng hắn rồi nói: " Chờ một chút." Nói xong liền đi ra ngoài. Mì nàng làm vẫn còn dư lại một ít ở trong trù phòng (*), nàng múc ra bát bê đi, để xuống trước mặt của Mạc Hoa Sênh, sau đó ôm hài tử lại nói: "Ăn đi, hôm nay là sinh nhật của con ta, không có có lần sau đâu. Ăn xong thì mau rời đi!"

(*) Trù phòng: phòng bếp

Sinh nhật của hài tử? Mạc Hoa Sênh ngửi được mùi thơm mê người trước mặt, bỗng nhiên hình ảnh này thật sự làm cho hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Hắn không nói gì, cầm đũa lên tinh tế thưởng thức mì trường thọ đầy mỹ vị, đến cuối cùng, ngay cả nước mì cũng ăn sạch. Kiều Thanh cảm thấy cử động của Mạc Hoa Sênh không giống với vẻ ngoài của hắn, sau khi ăn xong, Mạc Hoa Sênh thật lòng khen một cậu: "Tiểu Thất, những món ăn ngươi làm đều ăn thật ngon!" Nói xong trực tiếp lắc mình rời đi...

Tiểu Thất, đó là cái quỷ gì... Kiều Thanh hậu tri hậu giác (*) ý thức được đây là biệt danh mới mà Mạc Hoa Sênh đặt cho nàng, thật sự là chẳng hiểu làm sao... Kiều Thanh chẳng thèm để ý đến cái gì gọi là tiểu Thất tiểu Bát, làm cho Hồng Ngọc vào thu thập chén đũa một chút, nàng lấu ra một miếng ngọc bội trong suốt đeo lên cổ của tiểu bánh bao Kiều Dục.

(*) hậu tri hậu giác: trì độn, ngu ngốc

Khối ngọc bội này là lễ vật nàng chuẩn bị cho hài tử tròn một tuổi. Là do chính nàng tự điêu khắc lấy, đá ngọc là hỏi chỗ Kiều Chấn Hiên, đích thân nàng đi đến khố phòng (*) của Kiều Quốc công phủ chọn lựa. Ở chính giữa ngọc bội có điêu khắc một chữ ‘Dục’, mặt trái là một loại hoa văn rất phức tạp, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tất cả hoa văn đều được tạo thành từ hai chữ bình an. ‘Bình an’, đâu cũng chúng là lời chúc phúc của Kiều Thanh dành cho hài tử.

(*) khố phòng: kho chứa, nhà kho

"Mẫu thân!" Cánh tay nhỏ bé của tiểu bánh bao Kiều Dục ôm miếng ngọc bội kia nhào vào trong lòng của Kiều Thanh, hôn một cái thật vang ở trên mặt nàng, bỗng nhiên Kiều Thanh cảm tháy thực sự quá đủ.

Bên này, An Vương Phủ. Mạc Hoa Sênh trở về đã gọi tùy tùng bên người cùng thuộc hạ đắc lực Phong Dương của hắn đến, để cho hắn (PD) tìm đồ vật tốt nhất trong kho giúp hắn (MHS), hắn muốn mang tặng người khác.

"Chủ tử muốn tặng cho người nào?" Phong Dương yếu ớt hỏi, tặng cho người nào mà phải dùng đồ tốt nhất...

"Hài tử của ta, tặng một lễ vật mừng sinh nhật cho hắn." Mạc Hoa Sênh cười nhẹ nói. Tuy Kiều Thanh không thừa nhận, tuy nhiên ở trong lòng của Mặc Hoa Sênh, đó chính là nữ nhân của hắn, cùng hài tử của hắn!

Phong Dương đứng im tại chỗ giống như bị sét đánh trúng, suy nghĩ kịp thời! Hắn nhất định là nghe lầm nghe lầm nghe lầm! Chủ từ không bao giờ gần nữ sắc thậm chí không nhận ra được tiểu thư nhà nào kia bỗng nhiên nói hắn có nhi tử?! Nói là lễ vật mừng sinh nhật vậy có nghĩa là nhi tử ít nhất đã được một tuổi?! Ông trời ơi, ông xác định là ông không trêu chọc ta đấy chứ?!

Phong Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, để bày tỏ thiếp thân tùy tùng là hắn có thể bảo đảm hai năm trước bên cạch Mạc Hoa Sênh thật sự không có một nữ nhân nào xuất hiện! Đứa con kia là từ đâu đến? Phong Dương chìm sâu vào bên trong ưu thương... Hắn cảm thấy nếu như ngày hôm nay Mạc Hoa Sênh không giải thích được nghi hoặc này cho hắn thì ngày hôm nay, ngày mai, và ngày hôm sau nữa hắn có thể hắn sẽ không thể nào ngủ được...
Bình Luận (0)
Comment