Vương Phi Mưu Trí Nói Rằng Vương Gia Rất Phúc Hắc

Chương 4

Nửa đêm, một bóng đen lặng yên không một tiếng động đi vào nông gia tiểu viên này, trực tiếp vào gian phòng cách vách của Kiều Thanh.

”Chủ tử, thuộc hạ đã tới chậm. Người không sao chứ?” Một người trẻ tuổi nam nhân mặc y phục dạ hành vừa vào cửa đi nhanh đến trước mặt nam nhân nhẹ giọng hỏi.

”Phong Dương ngươi đã đến rồi, “ nam nhân mở to mắt nói, “Ta đã không có việc gì. Ngươi làm sao tìm được đến nơi đây?”

”Thuộc hạ nghe được có người nói nơi này đột nhiên xuất hiện một nam tử ánh mắt nhìn không thấy, nghĩ có thể là chủ tử, liền chạy nhanh tới đây.” Phong Dương nói xong lại có chút vội vàng nói, “Chủ tử chúng ta đi nhanh đi, Văn Hoa thành bên kia có động tĩnh.”

Vẻ mặt của nam nhân thay đổi, đi được hai bước lại ngừng lại: “Lấy giấy bút đến.”

Phong Dương nhìn xung quanh một chút, từ giá gỗ thô ráp bên cạnh một cái thô rất nhanh cầm lấy giấy bút đưa cho nam nhân. Nam nhân cầm bút qua loa viết vài chữ rồi từ trong lồng ngực lấyra một khối ngọc bội màu đỏ như lửa đặt lên phía trên tờ giấy.

”Đi thôi.” Nam nhân đi tới ngoài cửa, Phong Dương nhìn thoáng qua ngọc bội cùng tờ giấy kia trong lòng cả kinh (giật mình) nhưng vẫn chạy nhanh đuổi kịp cước bộ của người nọ.

Trong phòng cách vách, Kiều Thanh nghe thấy động tĩnh bên ngoài trợn tròn mắt nằm ở trên giường tay phải nắm thật chặt một thanh chủy thủ.

Mãi cho đến khi trong viện hoàn toàn yên lặng xuống Kiều Thanh mới nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường sang phòng bên cạnh, liếc mắt nhìn đến trên bàn nhiều hơn một giấy cùng một khối ngọc bội.

Kiều Thanh cầm lấy tờ giấy kia, phía trên có viết một hàng chữ rồng bay phượng múa: “Có việc gấp, chờ ta trở lại.”

Kiều Thanh cầm lấy khối ngọc bội kia, ngọc bội đỏ như máu bên trong dừng như có hỏa diễm di chuyển cảm giác ấm áp, chẳng lẽ đây là cực phẩm ôn ngọc trong truyền thuyết? Bên trên ngọc bội có điêu khắc hình Bàn Long, chạm trổ tinh diệu tuyệt luân (nguyệt: ý nói đẹp đẽ đến mức không có gì sánh bằng), vừa nhìn đủ biết đây là vật vô giá.

Nói như thế nào thì nàng cũng coi như cứu nam nhân kia nhân một mạng, vật này coi như là hắn đưa trả công cho nàng. Về phần tờ giấy viết “Chờ ta trở lại” kia bị Kiều Thanh trực tiếp xem nhẹ. Bởi vì ban ngày đã xảy ra chuyện, nàng đã chuẩn bị tiền và đưa ra một quyết định—— nàng phải rời khỏi nơi này......

Cường long bất áp địa đầu xà (nguyệt: giống câu Phép vua cũng thua lệ làng ấy), hôm nay bị nàng lừa cho qua những chờ đến khi những người đó ngóc đầu trở lại nàng cũng không thể ôm tiểu nãi bao đại khai sát giới? Nghĩ tới nghĩ lui Kiều Thanh cảm thấy rời đi mới là cách tốt nhất.

Tiểu nãi bao còn đang ngủ say, Kiều Thanh nhìn vào gương đồng mờ mờ, đưa tay đến phía sau tai phải. Ở bên tai đụng đến một khe hở rất nhỏ nhỏ, chậm rãi từ trên mặt kéo hé ra mặt nạ mỏng như cánh ve. Lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cùng dung mạo kiếp trước của Kiều Thanh có tám chín phân tương tự.

Cách đây không lâu trong lúc rửa mặt Kiều Thanh đã vô ý phát hiện, không thể không cảm thán thế giới này thực kỳ diệu, trên mặt của mình có đeo này nọ đều không có cảm giác, càng miễn bàn người khác. Mà mặt nạ này cũng làm cho Kiều Thanh càng thêm tin tưởng thân phận của chủ nhân cũ của khối thân thể này không tầm thường.

Kiều thanh không biết là mặt nạ da mỏng manh trong tay nàng tên là Thiên Ảnh mặt nạ, một ngàn người đeo vào sẽ là một ngàn khuôn mặt khác nhau. Mà mặt nạ này ở trong thiên hạ cũng chỉ có duy nhất một cái mà thôi.

Đem mặt nạ cẩn thận thu lại, Kiều Thanh thay một thân nam trang mà lần trước nàng vào thành mua được. Nam trang cao cổ che đi cổ không có hầu kết, bôi đen đi da mặt, lông mi vẽ thô, buộc lên búi tóc của nam tử, trong gương đồng xuất hiện khuôn mặt của thiếu niên mười mấy tuổi. Kiều Thanh tin tưởng nếu nàng xuất hiện với hình dáng này thì cho dù người quen thuộc nàng nhất là con của Kim Hoa tẩu tuyệt đối cũng không nhận ra nàng.

Ôm lấy tiểu nãi bao vẫn còn đang mơ màng, dẫn theo một bao y phục nhỏ, khi sắc trời mới tờ mờ sáng, Kiều Thanh lặng lẽ rời đi nông gia tiểu viện nơi nàng ở được một đoạn thời gian ngắn.

Thanh lương gió nhẹ quất vào mặt, trên mặt Kiều Thanh không có mê mang cũng không có quay đầu. Mặc kệ chủ nhân của thân thể này có là thân phận gì, nàng đã đi tới thế giới này thì đây là vận mệnh an bài, nàng sẽ tiếp nhận và sống sót thật tốt. Hiện tại nàng ở lại địa phương này đối nàng cùng đứa nhỏ cùng với thôn dân trongTống gia thôn cũng không tốt.

Chủ nhân cũ cũng không có chịu khổ qua, lại trải qua một thời gian ngắn điều dưỡng, thân thể Kiều Thanh đã không còn rất tệ, Lúc mặt trời mới lên nàng ôm tiểu nãi bao chạy tới Thanh Sơn Trấn. Sáng sớm Thanh Sơn Trấn còn rất im lặng, trên đường chỉ có lẻ loi lác đác một ít quán bán sớm đang chuẩn bị khai trương.

Kiều thanh ôm tiểu nãi bao vào một khách sạn thoạt nhìn cũng không tệ lắm ở Thanh Sơn Trấn. Tiểu nhị còn đang ở phía sau quầy ngủ gật, nghe Kiều Thanh nói muốn một gian phòng hảo hạng, tiểu nhị liếc mắt xem xét hai cha con bọn họ một cái trực tiếp dẫn bọn hắn đi vào một gian phòng ở trên lầu hai của khách sạn.

”Khách quan xin ngài cứ tự nhiên, có cái gì cần xin cứ việc phân phó.” Trừ bỏ tiền thuê nhà ở ngoài, Kiều Thanh thưởng cho tiểu nhị một khối bạc vụn, tiểu nhị thái độ thân thiện hơn rất nhiều. Dù sao Kiều Thanh tuy rằng thoạt nhìn dung mạo khí chất cũng không sai, nhưng là quần áo mặc rất bình thường.

Tiểu nãi bao đã sắp tỉnh, Kiều Thanh thật cẩn thận đem hắn đặt vào trên giường, phân phó tiểu nhị đánh nước ấm lại đây chuẩn bị lát nữa rửa mặt một chút.

Cứ như vậy, tạm thời Kiều Thanh cùng tiểu nãi bao ở lại Thanh Sơn Trấn, Hiện tại nàng đối với thế giới này cũng không quá hiểu biết, không rõ thân phận của mình, lai lịch của đưa nhỏ lại thành mê, cảm giác này cũng không quá tốt. Đó cũng là nguyên nhân Kiều Thanh không có lựa chọn rời đi Thanh Sơn Trấn đến địa phương khác xa hơn, bởi vì nàng còn không biết đi con đường nào.

”Công tử cần tìm sách gì?” Kiều Thanh ôm tiểu nãi bao đi vào thư điếm (nguyệt: giống như cửa hàng bán sách, hiệu sách vậy) lớn nhất Thanh Sơn Trấn, Hỏa Kế tiến lên chào đón hỏi.

”Ta tùy tiện nhìn xem trước.” Kiều Thanh nhẹ nhàng nói. Chữ viết của thế giới này đối với nàng mà nói đọc viết đều không có chướng ngại gì, nàng hiện tại cần tìm một ít sách để tìm hiểu thêm về thế giới này.

Cuối cùng khi từ trong thư điếm rời đi, Kiều Thanh một tay ôm tiểu nãi bao, một tay cầm theo một túi nhỏ. Bởi vì nàng mua không ít sách nên chưởng quầy của thư điếm tự tay đóng gói đưa cho.

Trong phòng khách sạn, trong tay Kiều Thanh cầm một quyển 《 Tam Quốc Chí 》 đang đọc nhanh như gió mà bên cạnh đã xếp ba bốn quyển sách nàng đã xem xong.

Tiểu nãi bao trong tay cầm một quả cầu nhỏ làm bằng gỗ do Kiều Thanh điêu khắc cho hắn ở trên giường lật qua lật lại bò đến bò đi đuổi theo chơi đùa, y y nha nha nói những lời Kiều Thanh nghe không hiểu.

”Nha!” Quả cầu nhỏ lăn đi, tiểu nãi bao bò đến mép giường, cảm giác được nguy hiểm lại nhanh chóng rụt trở về, sau đó ghé vào trên giường chớp chớp đôi mắt to ướt sũng mắt to, tội nghiệp nhìn Kiều Thanh, ngón tay trắng noãn chỉ vào quả cầu nhỏ.

Kiều Thanh mỉm cười liếc mắt nhìn tiểu nãi bao một cái, nhưng không có ý định đi qua giúp tiểu nãi bao nhặt cầu, nàng muốn nhìn tiểu nãi bao kế tiếp sẽ làm như thế nào, đứa con này của nàng thật sự rất thông minh.

Tiểu nãi bao mắt to chớp chớp nhìn Kiều Thanh, lại phát hiện nàng vẫn ngồi không nhúc nhích, tiểu nãi bao y y nha nha vài tiếng mắt lã chã chực khóc nhìn kiều thanh, kêu một tiếng: “Nương...”

Tuy rằng giọng nói cục kì nhỏ nhẹ nhưng Kiều Thanh tin tưởng chính mình không có nghe sai, tiểu nãi bai có thể nói, từ đầu tiên nói là kêu nàng bằng mẹ. Kiều Thanh đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Nàng buông sách trong tay bước nhanh đi qua ôm tiểu nãi bao vào trong lòng, nhìn hắn nói:“Dục nhi, lại kêu một tiếng!”

Tiểu nãi bao cảm giác được Kiều Thanh thật cao hứng, nhu thuận lớn tiếng kêu một tiếng: “Nương!” Giọng nói thanh thúy, lập tức gọi vào trong tim Kiều Thanh sắp hòa tan lòng của nàng...
Bình Luận (0)
Comment