Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 107

Sau khi Ngân Tụ rời đi không lâu lắm, Âu Dương Sùng Hoa đóng cửa viện Bắc Uyển, đang lúc nàng dạo bước trở về phòng.

Giữa đường ở Bắc Uyển đột nhiên xuất hiện một người.

Hình dáng cương nghị, mi anh tuấn, bén nhọn như kiếm, mang theo khí chất cuồng ngạo.

Tóc trắng xõa tung, đón gió đêm phiêu động ở phía sau.

Hắn một chút cũng không thay đổi.

Giờ phút này đôi mắt hắn ngưng động nhìn Âu Dương Sùng Hoa, mang theo nhiệt độ nóng bỏng như muốn đem người hòa tan.

"Âm Trần sao?"

Một tiếng khẽ vang lên , khẽ gọi tên của hắn, Âu Dương Sùng Hoa muốn đi tới chạm vào gò má của hắn, muốn cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của hắn, "Thật sự là ngươi?"

Sau đó, nàng cười, sau đó nữa, nụ cười trở nên khó coi, "Tại sao vậy chứ? tại sao vậy chứ?"

Tay Mặc Âm Trần từ từ lướt qua mắt của nàng, mũi của nàng.

Cuối cùng dừng lại trên đôi môi của nàng, thì thầm: "Đúng vậy a, tại sao vậy chứ? Tại sao vậy chứ?"

Đột nhiên thô bạo nắm cằm Âu Dương Sùng Hoa, hung hăng hôn lên môi nàng.

Thật ra thì cũng không phải là hôn chỉ là tham lam gặm cắn, tựa hồ muốn đem từng miếng từng miếng thịt cắn xuống rồi nuốt vào.

Khóe môi, đầu lưỡi đều là máu, đau đến phát run, Âu Dương Sùng Hoa nắm lấy đầu vai Mặc Âm Trần, mơ hồ kêu: "Âm Trần, Âm Trần."

Vốn là không nghe được, âm thanh đã bị nuốt xuống, nhưng hắn lại đáp: "Là ta, là ta."

Mặc Âm Trần cười, nụ cười của hắn vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vừa mang vẻ đùa giỡn, vừa mang vẻ kiêu căng, vẻ mặt của hắn như trời mùa đông khiến người khác rét lạnh.

Ngã trên mặt đất, bất kỳ lời nói nào cũng đều dư thừa.

Đen trắng xen lẫn, sợi tóc giương nhẹ bồng bềnh.

Bọn họ, giống như dã thú ôm hôn nhau.

"Sùng Hoa"

Cánh tay Mặc Âm Trần mạnh mẽ ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa, ngón tay đan xen nhau, tay trong tay siết chặt, mang cảm giác dây dưa tê dại.

"Ta hận ngươi, hận ngươi."

Âu Dương Sùng Hoa cắn môi. Trên môi dính máu, dính nước miếng, ướt nhẹp, so với hoa anh đào còn đẹp hơn .

"Còn chưa đủ sao?"

Mặc Âm Trần thở hổn hển, đáy mắt đỏ ngầu, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Âu Dương Sùng Hoa.

Bàn tay ở trên cơ thể nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

"Tại sao có thể, ngươi nói cho ta biết"

Âu Dương Sùng Hoa hung hăng cắn, mà cũng có lẽ đó là một nụ hôn

Thân thể giãy dụa, quấn lấy hắn, dùng sức, dùng sức muốn giữ hắn lại

"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?" tiếng khóc sụt sùi, giọng nói thê lương hỏi hắn, "Mặc Âm Trần, ngươi nói cho ta biết, tại sao lại đối xử với ta như vậy?"

"Nó từng ở đây sao?"

Đáy mắt của Mặc Âm Trần xẹt qua chút dịu dàng, nháy mắt sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa nặng nề run rẩy, lại từ từ bình địa phục lại.

"Đó là hài tử của chúng ta, là cốt nhục của ngươi" Âu Dương Sùng Hoa cầm tay Mặc Âm Trần đặt lên bụng của mình, "Từng ở chỗ này, hài tử từng thuộc về ta và ngươi!"

Mặc Âm Trần không nói lời nào, một lần nữa hôn nàng

Hôn nàng thật sâu, đó là sự bá đạo, có lẽ thật sự phải đem nàng ăn hết, một chút cũng không chừa..

Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy Mặc Âm Trần sử dụng thân thể cường tráng của hắn càng ngày càng ôm chặt nàng.

Ngón tay của nàng, tóc của nàng, tất cả tất cả những thứ thuộc về nàng…

Mà tất cả những thứ này, cũng bởi vì hắn, xoắn thành từng mảnh vụn, dính vào ở chung một chỗ, không phân rõ cái gì là cái gì, đến cuối cùng nàng chỉ là cảm thấy mơ hồ là máu và thịt.

"Thu tay lại đi Sùng Hoa, tiếp tục như vậy đối với nàng không có lợi, ta đưa nàng trở lại, không phải để cho nàng báo thù."

Hắn hôn lên đóa anh hoa trên trán của nàng, trên mặt cánh hoa màu sắc đang từ từ sẫm lại, như có máu từ chỗ cánh hoa chảy ra.

"Ngay giây phút ngươi đánh thức ta, ta đã quay đầu không được."

Nàng trở lại cũng chỉ là thu hồi những gì đã bỏ lỡ, vì hài tử chưa ra đời của nàng mà báo thù.

"Sùng Hoa, hãy làm lại tất cả, vì sao nàng không thể quên đi những thù hận trong lòng, Mặc Âm Trần nợ nàng , sẽ trả, không cần phải sai lầm nữa."

Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa, những điều mà hắn chứng kiến tất cả sẽ không thay đổi sao?!.

Vết thương đã bắt đầu vỡ ra, nếu tiếp tục nữa, sớm muộn lịch sử sẽ tái diễn.

Âu Dương Sùng Hoa cắn môi, máu tươi chảy ra.

Trên da thịt trắng như tuyết điểm lên vết máu như cánh hoa đào, vẻ đẹp đó tựa như dao găm, sắc bén đâm vào trong lòng Mặc Âm Trần.

"Không được sao?"

Nhẹ nhàng hỏi giống như bươm buớm mất đi sức lực, chỉ có thể vô lực vỗ cánh, làm thế nào cũng không cách nào bay ra khỏi mạng nhện.

Hiện tại Mặc Âm Trần chính là bươm buớm đang bị thương, mà Âu Dương Sùng Hoa không phải là tấm mạng nhện.

Nàng chỉ là một con bươm bướm khác lạc mất phương hướng.

"Mặc Âm Trần, muốn ta thu tay lại, trừ phi ngươi chết, nếu không ta chết. Nếu không, tất cả đều sẽ không dừng lại!"

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng, tựa như hàn băng, đông lạnh lòng Mặc Âm Trần.

"Vậy ta chỉ có thể thu hồi vật ta cho nàng, để cho nàng hoàn toàn trở thành Âu Dương Sùng Hoa."

Mặc Âm Trần nắm giữ tứ chi của Âu Dương Sùng Hoa không cho nàng giãy dụa, trong nháy mắt không khí bốn phía giống như bị đọng lại ở.

Nhìn ra ngoài, không rõ bóng dáng .

Một tia hoảng sợ thoáng qua trong đầu, Âu Dương Sùng Hoa gào thét : "Mặc Âm Trần, coi như ngươi lấy đi toàn bộ, ta nhất định sẽ nhớ lại tất cả những việc ngươi đã làm với ta, ta không buông tha, ta tuyệt không buông tha!"

Bình Luận (0)
Comment