Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 115

Đem tóc từ trên tay phất nhẹ, Âu Dương Cẩm Nguyệt vuốt vuốt búi tóc, trên mặt vẫn là loại cao quý ung dung như trước đây, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cung nữ nằm trên mặt đất, đáy mắt cười lạnh, "Bổn cung ghét đôi mắt này của ngươi, móc mắt đi."

Hồng Diệp ngây người, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

Thân thể đang bị hai thái giám nhấc lên, Hồng Diệp đột nhiên thanh tỉnh, ánh mắt nhìn thẳng Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Nàng run rẩy, ngay cả một lời van xin, mà nói cực kỳ đau đớn: "Hoàng hậu…tha mạng, hoàng hậu…. tha mạng a."

Có lẽ là bản năng muốn sống, nên Hồng Diệp lại cố gắng giãy dụa tránh hai tiểu tháu giám, bò đến dưới chân của Âu Dương Cẩm Nguyệt, nắm lấy tay của nàng, liều mạng cầu xin tha thứ.

Âu Dương Cẩm Nguyệt mới vừa cầm ly trà trong tay giữa lúc Hồng Diệp cầu xin tha thứ, lập tức hung hăng ném ly trà vào mặt Hồng Diệp.

Đáy mắt nàng xẹt qua tia hung ác, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa: "Tha mạng? Bổn cung cũng không muốn mạng cho ngươi, ngươi cầu xin tha mạng làm gì." Dứt lời, phất phất tay, đáy mắt sắc bén, hướng hai thái giám quát lên: "Còn không đưa con tiện nhân chướng mắt này đi cho bổn cung, chẳng lẽ muốn để Bổn cung tự mình làm?"

Hai thái giám cũng không dám trì hoãn, cưỡng ép đem Hồng Diệp đi.

Nước mắt và máu lẫn lộn trên gương mặt dịu dàng của Hồng Diệp, nàng tuyệt vọng ——

Nàng cũng không phải là cung nữ đầu tiên bị Âu Dương Cẩm Nguyệt đối xử như thế này, chính bởi vì không phải là người đầu tiên, cho nên nàng biết mình không sống bao lâu.

Mỗi lần Âu Dương Cẩm Nguyệt nổi giận đều tìm cung nữ trút giận, chỉ cần có cung nữ nào có nét tương tự với nàng, nàng lập tức sẽ khiến cho người đó không nhìn thấy, hoặc là chém đầu, kết quả cuối cùng vô cùng thê thảm .

Nàng mất đi cặp mắt như thế so với lấy mạng của nàng còn thảm hơn.

Tuyệt vọng , Hồng Diệp sinh ra một phần hận ý, "Âu Dương Cẩm Nguyệt —— ngươi sẽ chết không được tử tế! ! Hồng Diệp ta coi như thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi —— Âu Dương Cẩm Nguyệt! ! ——"

Tiếng gào thét của Hồng Diệp vang vọng trong Phượng Linh cung.

Sắc mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt ảm đạm, lửa giận của nàng khó khăn lắm mới giảm đi lại bị lời nói của Hồng Diệp làm cho bùng nổ thêm một lần nữa.

Ánh mắt liếc qua mọi người ở đây, chỉ vào các cung nữ trẻ tuổi, lạnh lùng nói: "Các ngươi tất cả đều nhìn kỹ cho Bổn cung, nếu ai phạm sai lầm giống như vậy, kết quả không cần Bổn cung nói, trong lòng các ngươi đều hiểu."

Dứt lời, phất tay áo đi vào nội điện.

Các cung nữ hai mặt nhìn nhau, đối với lời nói của Âu Dương Cẩm Nguyệt, bọn họ tự nhiên hiểu.

Âu Dương Cẩm Nguyệt đang cảnh cáo những cung nữ có tư sắc, đặc biệt là những cung nữ có nét giống nàng, nếu để cho nàng nhìn thấy, kết quả tuyệt đối sẽ hết sức thê thảm.

Đáng thương! cái tội của Hồng Diệp chính là đôi mắt của nàng ấy giống với mắt của Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Ai ——. . . . . .

Âu Dương Cẩm Nguyệt tức giận đi vào nội điện

Nàng vừa mới ngồi xuống, nệm còn chưa nóng, thì thấy một bóng dáng từ cửa bên cạnh mà tiến vào.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn Ngân Nguyệt, nói: "Ngươi đi xuống đi."

Ngân Nguyệt đáp lời, cúi đầu, vội vã đi ra khỏi nội điện, chỉ là khóe mắt nhìn được một bóng dáng lướt qua.

Người này, luôn là tới đột ngột, mỗi lần tới Âu Dương Cẩm Nguyệt đều sẽ kêu nàng rời khỏi, từ khi vào cung tới nay, mặc dù đã gặp người này mấy lần, nhưng lại chưa bao giờ nhìn kỹ, chỉ là mỗi lần đều cảm thấy, trên thân người này mang theo một mùi hương đặc trưng hết sức dễ ngửi.

Người tới mặc áo màu lam, vẻ thản nhiên khiến cho gương mặt tuấn dật của hắn tăng thêm mấy phần thư sách.

"Hoàng hậu cần gì vì một cung nữ nho nhỏ mà tức giận như thế?"

Tiếng chế nhạo từ cánh môi mỏng thoát ra, một đôi mắt màu tím càng khiến người ta kinh ngạc.

Chỉ là tóc màu trắng, lại làm cho người ta cảm thấy hắn có phần vô cùng âm hiểm mà nhu hoà, nếu không biết giới tính của hắn, Âu Dương Cẩm Nguyệt thật là phân biệt không ra, hắn là nam hay là nữ.

Âu Dương Cẩm Nguyệt khẽ nâng mắt, liếc nhìn đối phương, một cung nữ nho nhỏ sao có thể đem lửa giận trong lòng nàng dập tắt?

Đối phương nhạo báng, Âu Dương Cẩm Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, bước đến trường tháp bên cửa sổ, ngồi xuống, khí chất hào hoa phú quý tự nhiên toát ra từ người nàng, "Ngươi nói nghe sao mà đơn giản quá, Bổn cung không tức giận mới là lạ, đúng rồi, hôm nay tại sao có thể tới đây, không phải nói, ít nhất phải hai tháng mới có thể tới gặp Bổn cung sao?"

Ánh sáng xẹt qua tử nhãn, trên mặt nở nụ cười lịch sự tao nhã, hắn chắp tay hướng Âu Dương Cẩm Nguyệt thở dài, nói: "Không phải là Mạc Phi Lê đã nói qua, nếu hoàng hậu có chuyện gì, Mạc Phi Lê sẽ xuất hiện sao."

Âu Dương Cẩm Nguyệt cười , nói: "Lời này, Bổn cung sớm đã thấy rất phiền. Một năm qua ngày nào bổn cung không có chuyện? Ngươi đã thấy, con mắt này của bổn cung" nói đến chỗ này, thần sắc Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt trầm xuống, "Ngươi nói, Bổn cung còn muốn nhịn hay không? Rốt cuộc Bổn cung phải nhịn tới khi nào. Hiện tại con ngốc kia cũng đã vào cung, chẳng lẽ còn muốn Bổn cung nhịn hay sao?"

Khoé miệng Mạc Phi Lê khẽ nhếch, đối với lửa giận của Âu Dương Cẩm Nguyệt, chỉ cười không nói.

"Mạc Phi Lê, ngươi câm rồi hay sao? Nếu không phải bổn cung nghĩ ngươi một năm trước đã giúp bổn cung, Bổn cung sẽ cho phép ngươi vô lễ như thế, ra vào tự nhiên trong tẩm cung của Bổn cung, lại vung tiền bạc cho ngươi thành lập cái gì Thông Thiên các sao?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt sớm mất đi nhẫn nại, lúc xuất giá Mạc Phi Lê đã xuất hiện để giúp nàng vượt qua cửa ải.

Khi đó nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, thì ra Mặc Ngạo Đình đã biết chuyện nàng cho Âu Dương Sùng Hoa thế thân nàng đánh đàn từ lâu.

Cũng nhờ Mạc Phi Lê giúp một tay, nàng mới có thể bình yên qua mặt Mặc Ngạo Đình.

Chỉ là, cái giá này quá lớn, mặc dù nàng đã được như nguyện ý trở thành Thái Tử Phi, nhưng mỗi ngày bị đối xử ra sao?

Cũng chỉ là người thế thân!

Cũng chỉ là người thế thân!

Ngoài cái danh hiệu bên ngoài, Âu Dương Cẩm Nguyệt nàng cái gì cũng không có.

Một năm qua, nàng chỉ chiếm vị trí hoàng hậu của Mặc Ngạo Đình, làm một kẻ ngu ngốc giữ địa vị hoàng hậu.

Bình Luận (0)
Comment