Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 128

Giẫm trên đường đá nhỏ, từ từ đi về phía trước.

Tà dương (mặt trời sắp lặn) như máu, ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời. . . . . .

Xa xa trên gò núi, đồng cỏ bị ánh tà dương nhuộm thành một mảnh vàng óng ánh, giống như hoàng kim (vàng) trải sát ruộng lúa, chói lọi mắt người, mà cái bóng đối diện lại đen ngòm, không thấy rõ cụ thể.

Âu Dương Sùng Hoa dõi mắt nhìn về phương xa, bầu trời cùng ruộng đất đối nghịch, sương khói bốc hơi, xám mờ một mảnh, cảnh vật mơ hồ không rõ, ánh sang màu tím nhạt mê ly theo ánh nắng không ngừng biến hóa, làm cho người ta như thấy được, tất cả nơi đây đều là cảnh trong mộng.

Trong viện nhân tạo, ánh sang mê ly theo dòng suối nhỏ uốn lượn chảy ra. . . . . .

Chỉ là trượng (một trượng là mười thước ta) rộng, chỉ là thước sâu, trong suốt mát lạnh, quanh co ngoằn ngoèo, không nhanh không chậm xuyên qua dưới chân, hình ảnh trải rộng đồng cỏ, đón ánh nắng từ hướng mặt trời chiếu xuống uốn lượn mà đi.

Tiến vào ba bước lùi lại hai bước, bộ pháp (cách thức đi bộ) mắc cỡ ngại ngùng, tựa như tình nhân ngượng ngùng đi đến hẹn hò với hoàng hôn.

Hoàng hôn ước hẹn sao?

Vậy tình nhân chờ đợi của nó có biết, nó ở chỗ này bần thần ngơ ngác?

Có biết lòng của nó phen này xấu hổ, ngượng ngùng?

Âu Dương Sùng Hoa tự giễu cười một tiếng, chỉ là nhàn hạ ra ngoài tản bộ, cũng có thể nghĩ đến muốn những thứ này. . . . . .

Tâm tình đặc biệt bình thản, kể từ đi tới Lung Nguyệt, nàng hình như không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ cùng chén thuốc làm bạn.

Giống như là Điểu Nhi (loại chim nhỏ) bị bẻ gãy cánh.

Nhìn Từ Mộc Dương cả người như là cà lơ phất phơ, chỉ là khi nói ra, luôn nói trúng tim đen.

Quả thật, mấy ngày ở tại hoàng cung, nàng giống như Điểu Nhi, bị giam cầm ở trong lồng.

Cái loại tư vị đó cũng không phải là chưa từng thử qua. . . . . .

"Lâu chủ."

Liễu Trần Yên cúi đầu, từ sau vội vã đi đến.

Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, nương theo ánh nắng, thấy Liễu Trần Yên cùng Từ Mộc Dương ở ngoài viện đi tới.

Vẻ mặt Từ Mộc Dương hiện tại tràn đầy sức sống, ánh mắt lộ ra ý cười, lại như hình với bóng đuổi theo Liễu Trần Yên ở phía trước.

"Chuyện gì?"

Âu Dương Sùng Hoa thu hồi ánh mắt , nhìn Liễu Trần Yên đã đi tới trước mặt, hỏi.

Liễu Trần Yên trước sau vẫn cúi đầu, nói: "Lâu chủ, đây là danh sách mà gần một năm nay Mãn Nguyệt lâu tiếp nhận. Lạc tả sứ để cho Trần Yên lấy qua cho người xem."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn một chồng danh sách kia khoảng chừng hơn mười mấy cuốn, hỏi: "Lạc Thanh Lưu, nàng ở đâu?"

"Lạc tả sứ giao những cuốn này cho Trần Yên, sau đó rời đi. Đúng rồi, đây là thư Lạc tả sứ giao cho lâu chủ."

Liễu Trần Yên nói xong, từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư, đưa đến trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa tiếp nhận thư, cẩn thận mở ra nhìn Lạc Thanh Lưu viết. . . . . .

Từ Mộc Dương vẫn im lặng ở một bên, cũng không ngừng quan sát Âu Dương Sùng Hoa, lại nhìn sang Liễu Trần Yên.

Như là muốn tìm kiếm cái gì, nhưng lại không thể nói rõ, vẻ mặt đang lúc vô cùng tùy ý. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa xem thư xong, ngẩng đầu lên, nói: "Trần Yên, trước tiên ngươi đem những danh sách này đưa đến phòng của ta, ta sẽ xem sau."

"Dạ, Trần Yên xin cáo lui trước."

Liễu Trần Yên đáp lời, hướng Âu Dương Sùng Hoa hành lễ.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Liễu Trần Yên rời đi, tầm mắt bình tĩnh sâu xa ở giữa như có một mảnh vàng óng ánh. . . . . .

Từ Mộc Dương tò mò ló người ra, thấy Âu Dương Sùng Hoa nắm chặt phong thư, hỏi: "Lạc Thanh Lưu viết cái gì?"

"Ngươi tự mình xem."

Âu Dương Sùng Hoa giao lá thư cho Từ Mộc Dương, nhưng nàng lại cất bước rời đi.

Lần nữa giẫm trên đường đá, chậm rãi đi về phía trước. . . . . .

Từ Mộc Dương mở thư ra, đầu hướng lên trên, liền thấy. . . . . .

Hai mắt càng nhìn càng căng lớn, vẻ ngạc nhiên liên tiếp hiện rõ ở trên mặt, sau khi hắn xem xong, đem gấp phong thư thật cẩn thận, chạy đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa.

"Ngươi dự định làm thế nào? Là tiếp nhận đề nghị Lạc Thanh Lưu, hay là . . . . . .?"

Từ Mộc Dương một bên ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa bên cạnh.

Âu Dương Sùng Hoa hết sức bình tĩnh, hình như cũng không có bởi vì lá thư của Lạc Thanh Lưu, mà biểu lộ ra một chút nào kinh ngạc.

"Hiện tại ta đã không còn quyền lựa chọn."

"Sùng Hoa, vậy ngươi thật sự quyết định đi gặp Cửu vương gia?"

Từ Mộc Dương cúi đầu, nhìn thư trong tay, Lạc Thanh Lưu ở trên viết, là để cho Âu Dương Sùng Hoa phải đi tìm Cửu vương gia, mới lấy lại được trí nhớ nàng đã mất đi.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ân."

Từ Mộc Dương chống cằm trầm tư một lúc, hắn nhìn trái nhìn phải một chút, lại gần ở bên người Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Sùng Hoa, có phải nên suy nghĩ một chút hay không? Mặc dù bọn họ nói là ngươi mất đi trí nhớ, nhưng theo ngươi, ta đều biết, đó không phải là mất đi trí nhớ. Mà là, căn bản ngươi cũng không có đoạn ký ức kia."

"Ta biết."

Âu Dương Sùng Hoa dĩ nhiên hiểu được lời Từ Mộc Dương nói, chẳng qua nàng thật tò mò.

Vì sao Mạc Phi Lê thủy chung vẫn nói với nàng như vậy, chỉ cần gặp được Mặc Âm Trần, tất cả sẽ giải quyết dễ dàng.

Giống như là, tại sao nàng đến nơi này, nguyên nhân nằm ở trên người của Mặc Âm Trần. . . . . .

Lòng hiếu kỳ cùng muốn cởi bỏ ý nghĩ bí ẩn, khiến cho nàng muốn đi gặp ‘Cửu vương gia’ trong truyền thuyết kia.

"Ta vẫn cảm thấy chuyện có chút quỷ dị, có phải trước nên điều tra một chút hay không, dù sao thân phận của đối phương cũng không phải là người bình thường."

Từ Mộc Dương vẫn có rất nhiều lo lắng.

"Ân, ta cũng ý định này."

Âu Dương Sùng Hoa đáp lời.

"Vậy được rồi, nếu ngươi đã quyết định, ta tất nhiên sẽ dốc sức trợ giúp cho ngươi, dù sao ta cũng muốn mau sớm trở về. Nửa tháng sau, ta phải giao ra một bài viết luận văn."

Hiện tại Từ Mộc Dương chỉ hy vọng có thể sớm ngày trở về, sớm ngày hoàn thành nghiên cứu của mình, cùng giao luận văn.

Nếu không, tâm huyết mấy năm qua của hắn, có lẽ như nước chảy về biển đông rồi.

"Vậy ngươi theo ta cùng đi đi."

Âu Dương Sùng Hoa đề nghị.

"Nếu như ngươi không nói, ta cũng sẽ đi theo ngươi."

Từ Mộc Dương giật giật khóe miệng, hắn vốn là không có dự định để ột mình Âu Dương Sùng Hoa đi mạo hiểm.
Bình Luận (0)
Comment