Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 134

"Ngươi đi gặp hắn? Người nào?" Từ Mộc Dương nhướn lên lông mày, kinh ngạc nhìn nhìn Âu Dương Sùng Hoa. Nhưng, rất nhanh hắn chợt lên tiếng kinh hô: "Chẳng lẽ là Cửu vương gia?"

Âu Dương Sùng Hoa nghiêng mặt sang một bên suy nghĩ, con ngươi đen nhánh lướt qua trong không khí dừng lại nhìn từ Mộc Dương. . . . . .

Từ Mộc Dương lại gần trước người của Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, ngươi thật sự đi gặp Cửu vương gia?

"Ân."

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ gật đầu.

"Tại sao không gọi ta?"

Từ Mộc Dương có chút tức giận, vì Âu Dương Sùng Hoa hành động một mình mà có chút tức giận.

"Ngươi đi hay không kết quả cũng giống nhau."

Âu Dương Sùng Hoa đứng dậy, từ bên cạnh đi qua người Từ Mộc Dương. . . . . .

Từ Mộc Dương nghi ngờ dừng một chút, hắn cất bước đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa, "Cái gì gọi là ta đi hay không kết quả đều như nhau? Rốt cuộc là kết quả như thế nào?"

"Không có bất kỳ kết quả gì, hắn cũng không biết, có lẽ ngay từ đầu chúng ta không nên tin tưởng Mạc Phi Lê."

Âu Dương Sùng Hoa ngồi xuống ở trước bàn, nàng nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, cũng không phải là thức ăn không ngon, chỉ vì khẩu vị của nàng không tốt.

Từ Mộc Dương xoay một vòng, ngồi xuống đối diện Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Hắn không biết? Ngươi rốt cuộc là hỏi hắn như thế nào a?"

"Cần nói, ta đều đã nói."

Tay Âu Dương Sùng Hoa khẽ vuốt nhẹ miệng chén, lòng có chút không ở đây nói.

"Ngươi đều nói tất cả?"

Từ Mộc Dương nhướn mày, nhỏ giọng kêu ra tiếng.

"Cần cất giữ?"

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ánh mắt sáng long lanh nhìn Từ Mộc Dương.

"Cũng không phải là. . . . . ."

Từ Mộc Dương bị câu trả lời Âu Dương Sùng Hoa hoàn toàn không đúng câu hỏi, hắn đột nhiên từ trên ghế đứng lên.

Người thì nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng, ngơ ngẩn không nghĩ tới hắn rốt cuộc muốn nói điều gì.

Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt, nhìn về phía cửa phòng. . . . . .

Bên ngoài đã gần đến buổi trưa, ánh mặt trời sáng rực, nhẹ nhàng chiếu xuống cửa ra vào. . . . . .

Không bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng, Liễu Trần Yên vừa vặn đã trở lại.

Liễu Trần Yên cúi đầu, nhảy vào cửa phòng, bước tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa.

"Lâu chủ."

"Người đưa trở về?"

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, đầu lông mày không khỏi nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.

"Dạ, thuộc hạ đã theo lâu chủ phân phó, đưa Cửu vương gia trở về phủ."

Liễu Trần Yên đáp xong, sau đó liền lui xuống.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng Liễu Trần Yên rời đi, hai chân nhất thời có chút khẽ run, như muốn đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn là kiềm xuống.

Không có bởi vì chút kích động kia mà đứng dậy. . . . . .

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cảm xúc dao động thoáng qua đó, hắn không sai chút nào thu hết trong mắt. . . . . .

Bất quá chuyện trước sau chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn cảm giác được tâm tình của Âu Dương Sùng Hoa không ổn định. . . . . .

Từ khi biết Âu Dương Sùng Hoa tới nay, nàng luôn biểu hiện hết sức lạnh lùng cùng bình tĩnh.

Thậm chí có lúc Từ Mộc Dương còn cho rằng Âu Dương Sùng Hoa sẽ không vì bất cứ chuyện gì làm dao động , nhưng là. . . . . .

Ngay tại khoảnh khắc Liễu Trần Yên quay người đi, Âu Dương Sùng Hoa quả thật đã dao động.

"Ngươi hiện tại dự định làm gì?"

Từ Mộc Dương không biến sắc nhìn Âu Dương Sùng Hoa hỏi.

"Không cần thiết gặp lại, cũng sẽ không gặp lại, biện pháp trở về, xem ra chỉ có thể tự chúng ta tìm kiếm."

Âu Dương Sùng Hoa lạnh nhạt nói xong, từ trên ghế đứng lên, nàng thong thả bước đi về phía cửa phòng. . . . . .

"Sùng Hoa, ngươi thật sự chắc chắn có thể không gặp nữa sao?"

Từ Mộc Dương bước nhanh đến phía trước, bóng dáng cao lớn chắn trước người của Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu trên người của Từ Mộc Dương, có chút mờ ảo bao phủ hắn, có lẽ là ánh mặt trời vô cùng gay gắt, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mông lung .

"Từ giáo sư, ngươi cảm thấy còn cần thiết phải gặp lại sao? Có thể ngươi sẽ đi gặp, nhưng ta thì không…..."

Giọng điệu lặp lại vẫn lạnh nhạt không đổi, tựa như chuyện này cùng nàng không liên quan, hoặc là nói, nàng cái gì cũng không để ý.

Từ Mộc Dương kinh ngạc đứng nhìn Âu Dương sùng hoa. . . . . .

Rất là tò mò, rốt cuộc lúc Âu Dương Sùng Hoa cùng Mặc Âm Trần gặp mặt, đã xảy ra chuyện gì?

Làm cho Âu Dương Sùng Hoa có phản ứng mạnh như vậy.

"Từ giáo sư, có thể để cho ta đi qua hay không?"

Cả người Từ Mộc Dương đứng chặn tại cửa.

Lời Âu Dương Sùng Hoa nói, khiến cho Từ Mộc Dương hoàn toàn chấn động, như vừa ở trong mộng tỉnh loại, di chuyển hai chân. . . . . .

Nhưng là, người còn chưa đi ra khỏi phòng, hắn lại vội vàng đứng trở về chỗ cũ, nói: "Sùng Hoa, ta cảm thấy được chuyện cũng không phải như ta, ngươi suy nghĩ như vậy, có lẽ bên trong còn có sự tình gì mà chúng ta không biết a?"

"Vậy ý ngươi là….?"

Âu Dương Sùng Hoa thu lại ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng, sóng lớn không sợ hãi hỏi.

"Ta cảm thấy cần phải đi gặp Cửu vương gia Mặc Âm Trần, coi như ngươi không tin Mạc Phi Lê, cũng có thể tin tưởng một chút phản ứng giác quan thứ sáu của ta."

"Phản ứng giác quan thứ sáu của ngươi?"

Âu Dương Sùng Hoa giật giật khóe miệng, nàng thở hổn hển, nhưng không có nói thêm gì nữa.

Từ Mộc Dương vuốt chóp mũi của mình, trên mặt lộ ra dáng vẻ là không thể không có khả năng. . . . . .

"Sùng Hoa, có thể nói cho ta biết một chút tình huống, lúc ngươi gặp Cửu vương gia hay không?" (ông này lì thiệt hehe)

Từ Mộc Dương quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc, phần thay đổi này của Âu Dương Sùng Hoa nhất định là có nguyên nhân .

"Ta cảm thấy chuyện đó không cần thiết, ta muốn đi ra ngoài một chút, Từ giáo sư, nếu ngươi cảm thấy lời của ta có cái gì không ổn, ngươi có thể tự mình đi gặp Mặc Âm Trần."

Tay Âu Dương Sùng Hoa tay nắm chặt trên cánh tay của Từ Mộc Dương, bỗng nhiên thả chút lực đạo.

"Sùng. . . . . ."

Từ Mộc Dương còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Âu Dương Sùng Hoa đe dọa thối lui vài bước. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment