Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 165

Mặc Ngạo Đình lặng lẽ thở dài một hơi, "Cửu đệ, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Để cho trẫm suy nghĩ kĩ một chút. Đệ cũng đã nhiều ngày không vào cung, Liễu Thái phi rất nhớ đệ, đệ hãy ở trong cung mấy ngày đi, chiếu cố Liễu thái phi nhiều một chút."

"Hoàng thượng. . . . . . Thần. . . . . ."

Mặc Âm Trần ngạc nhiên nhìn người đứng ở phía trước, hắn không ngờ Mặc Ngạo Đình sẽ giữ hắn lại ở hoàng cung.

"Được rồi, trẫm còn bận rộn nhiều việc, trước hết đệ đi thăm Liễu Thái phi đi."

Mặc Ngạo Đình phất tay áo, ngăn cản Mặc Âm Trần đang muốn nói.

"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ."

Mặc Âm Trần đứng dậy, muốn đuổi theo, nhưng không ngờ bị Trường An và mấy tên hộ vệ cản trở.

Mà Mặc Ngạo Đình giờ phút này đã ra khỏi Ngự Hoa Viên. . . . . .

"Cửu vương gia, bây giờ nô tài mang ngài đi gặp Liễu Thái phi được không?"

Trường An cung kính hướng Mặc Âm Trần hỏi.

Mặc Âm Trần thu hồi ánh mắt , vẻ kinh ngạc, hắn nói: "Trường An, ta muốn gặp hoàng thượng. Ta không thể ở lại, ta muốn trở về, ta. . . . . ."

"Cửu vương gia, ngài ngàn vạn lần đừng phụ lòng ý tốt của hoàng thượng, hay là đi thăm Liễu Thái phi đi. Thái phi rất muốn gặp ngài."

Trường An nói xong, nháy mắt ra dấu với hộ vệ.

Mặc Âm Trần nhìn hộ vệ tiến lên, bao vây hộ vệ của hắn, hắn làm sao mà không hiểu rõ.

Hoàng thượng muốn đem hắn giam ở trong cung.

"Cửu vương gia?"

Thanh âm của Trường An khiến Mặc Âm Trần ngừng suy nghĩ.

Mặc Âm Trần thu ánh mắt lại, phục hồi thần sắc, "Đi thôi."

"Vâng"

Trường An đáp lời, vội dẫn đường phía trước.

Ánh mắt Mặc Âm Trần nhìn bốn phía. . . . . .

Từ nhỏ hắn đã ở nơi này, nay sao cảm thấy xa lạ.

Vì sao hiện tại hắn cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo.

Lạnh đến nỗi hai tay hai chân của hắn đều phát run.

Từng bước từng bước, sao lại cảm thấy vô lực, vô lực, vô lực ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ánh nắng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu xuống, khiến bóng người ấy trở nên mơ hồ. . . . . .

Nàng cứ đứng như vậy ở trong đình, hơi nhíu chân mày nở nụ cười.

Oản Vu Tinh không thể không thừa nhận, nữ nhân trong đình kia thật động lòng người. . . . . .

Bản thân mình cũng là nữ nhân, mà cũng bị nàng hấp dẫn.

Âu Dương Sùng Hoa từ từ xoay người lại, ánh mắt từ từ rơi trên người công chúa Thanh Đức đang đứng ở ngoài đình. . . . . .

Oản Vu Tinh thấy Âu Dương Sùng Hoa xoay người lại, không khỏi nở nụ cười, tiến lên, đi vào trong đình.

Âu Dương Sùng Hoa ngắm nhìn Oản Vu Tinh đi vào trong đình, nhẹ nhàng khom người, nói: "Danh nữ Âu Dương Sùng Hoa, thỉnh an công chúa Thanh Đức."

Oản Vu Tinh kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Ngươi biết ta là ai?"

"Công chúa Thanh Đức hỏi mọi người trong kinhh thành xem có ai không biết?"

Âu Dương Sùng Hoa nhướng chân mày, trên mặt mang ý cười.

"Ha ha, vậy sao. . . . . ." Oản Vu Tinh che miệng nhẹ nhàng cười, nàng đi về phía Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Sùng Hoa, ta có thể gọi như vậy ngươi không?"

"Tên là để gọi, công chúa muốn gọi như thế nào cũng được."

Âu Dương Sùng Hoa quay lại , tầm mắt của nàng vẫn luôn không rời khỏi công chúa Thanh Đức.

Hôm nay công chúa Thanh Đức mặc phục sức Lung Nguyệt, so với trang phục màu đỏ khi nàng đến kinh thành, có vẻ thanh lệ hơn.

"Sùng Hoa, chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút đi."

Oản Vu Tinh thân thiện mời Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa gật nhẹ đầu, cùng với Oản Vu Tinh ngồi ở trong đình.

Oản Vu Tinh nhìn Âu Dương Sùng Hoa đối diện, nàng khẽ nheo mắt, mấy lần muốn nói, lại chậm chạp không lên tiếng, dường như có điều do dự, không biết như thế nào mở miệng.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, sóng mắt nhẹ nhàng liếc qua Oản Vu Tinh, hỏi: "Công chúa là tới tìm Cửu vương gia sao?"

Oản Vu Tinh bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, đúng lúc ánh mặt trời bướng bỉnh rơi vào giữa hai lông mày của Âu Dương Sùng Hoa, chiếu huyết ấn kiều diễm nơi mi tâm của nàng.

Trong thoáng chốc, Oản Vu Tinh dường như nhìn thấy gì, cả người giật mình.

"Công chúa?"

Âu Dương Sùng Hoa nghi ngờ nhìn trên người mình, gọi Oản Vu Tinh ngây ngốc hồi lâu.

Oản Vu Tinh ngỡ ngàng phục hồi lại tinh thần, nói: "Sùng Hoa, trên trán của ngươi. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa vừa nói tay vừa vuốt nhẹ huyết ấn anh hoa trên trán, cười nói: "Đây là Cửu vương gia vì ta tạo nên ."

"Vậy sao? Thì ra Mặc Âm Trần tạo cho ngươi , chỉ là Anh Hoa này giống như…, thật ra khiến ta trong lúc nhất thời không thể phục hồi tinh thần được."

Oản Vu Tinh nói xong, cúi đầu, che đi sự lơ đãng và kinh ngạc.

"Cũng rất nhiều người nói như vậy, chỉ là, đây là việc rất lâu rồi.”

Âu Dương Sùng Hoa nâng chung trà lên, khẽ nhấp một hớp.

"Sùng Hoa, thật ra thì lần này ta . . . . . ."

Oản Vu Tinh nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định, đem chuyện nói ra.

"Công chúa, đợi thêm một ngày thôi."

Âu Dương Sùng Hoa từ từ đem ly trà đặt lên bàn đá, mắt nàng nhìn về phía bên ngoài đình.

Sau cơn mưa đêm qua, bầu trời sáng rỡ.

Giống như là ý của ông trời.

Đúng vậy.

Trời cao cũng cảm thấy như thế.

Oản Vu Tinh kinh ngạc với lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, không biết Âu Dương Sùng Hoa rốt cuộc muốn nói gì.

"Ta không hiểu ý của Sùng Hoa, đợi thêm một ngày?"

Âu Dương Sùng Hoa khẽ lên tiếng, mở miệng lần nữa, nói: "Dụng ý khi công chúa tới đây, Sùng Hoa hiểu. Sùng Hoa ở chỗ này, cũng không phải là vì cùng công chúa tranh giành danh hiệu Cửu Vương phi."

Bình Luận (0)
Comment