Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 191

Mặc Âm Trần nhìn nữ tử từ từ đi qua bên cạnh mình, một thân lãnh đạm, cùng khí thế tài hoa hoàn toàn bởi trời sinh. . . . . .

Bảo dưỡng tỉ mỉ như bối cảnh (những vật chỉ để ngắm), chải chuốt trang điểm giống như nữ thần, thần thánh không thể xâm phạm.

Đây chính là nữ tử mà hắn vẫn luôn yêu thương sâu sắc, thì ra nàng cao xa không thể với tới như vậy. . . . . .

Mặc Âm Trần không ngờ được áp lực đúng là bởi vì người trước mắt mà đến, hai chân khẽ lui về phía sau đi một bước. . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa, cho tới bây giờ ta mới biết, Mặc Âm Trần ta chưa hề hiểu rõ ngươi!

Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, như vậy cũng tốt, có thể để cho ta chết tâm.

Mà ngươi, rốt cuộc cũng đạt được tự do.

Giữa ngươi và ta, không còn có bất kỳ ràng buộc. . . . . .

Ta sẽ buông tay, ta sẽ để mình hoàn toàn chết tâm.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lặng im ở cửa phòng, ngóng nhìn ánh trăng lạnh lẽo từ phía chân trời, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng nhô lên.

Hài tử, mẫu thân cuối cùng vẫn không thể giữ được ngươi.

Thật xin lỗi. . . . . .

Thật xin lỗi!

Gió lẳng lặng hiu hiu ở bốn phía, một phòng yên tĩnh, một phòng tiêu điều cùng cô tịch.

Mặc Âm Trần đang ngắm nhìn dáng người nọ gần trong gang tấc lại xa tựa chân trời. . . . . .

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết một vòng mặt trời đỏ rực ở phía Đông đang chậm rãi mọc lên, trời gần sáng rồi.

Đêm dài đằng đẵng, vào thời khắc này lại có vẻ vô cùng ngắn ngủi.

Trời đã sáng, tình chặt đứt!

Tiểu Lục tử bưng một chén nước thuốc đen nhánh đậm đặc, khom người đi tới cửa phòng.

Hắn nhíu chặt lông mày, giương mắt gặp phải Âu Dương Sùng Hoa đứng ngay tại cửa ra vào, kinh ngạc hoảng sợ, hỏi: "Sùng Hoa tiểu thư, thuốc này. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa thu hồi tầm mắt, nương theo hốc mắt còn mơ hồ mông lung nhìn về phía chén thuốc phá thai còn bốc lên hơi nóng.

Trên mặt yếu ớt nổi lên một chút ý cười tự giễu, nàng vươn tay, nói: "Đưa cho ta."

"Nhưng mà. . . . . ." Tiểu Lục tử cúi mặt xuống, ánh mắt của hắn xẹt qua Âu Dương Sùng Hoa, nhìn tới hướng Mặc Âm Trần đang ở trong phòng, "Vương gia, thật sự có thể?"

Trong thoáng chốc thân thể Mặc Âm Trần chợt run lên, nhưng vẫn cương quyết xoay người sang chỗ khác, bàn tay giấu kín ở trong tay áo, chẳng biết lúc nào nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào thật sâu trong lòng bàn tay.

Hắn rốt cuộc là không hề hay biết, hẳn là thương yêu, nhưng hắn giống như chết lặng.

"Để nàng uống!"

Ba chữ lạnh như băng, từ trong miệng hắn lưu loát bật ra, không có chút nào chậm lại hay tạm dừng.

Tâm đã chết.

Không có cần thiết phải lưu lại bất kỳ tiếc nuối gì nữa.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thật sự hết hy vọng.

Âu Dương Sùng Hoa nghe được lời nói của Mặc Âm Trần thì khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lần thứ hai nàng đưa tay về phía Tiểu Lục tử, nói: "Đem thuốc đưa cho ta."

Tiểu Lục tử do dự, hắn lo lắng nhìn về phía Mặc Âm Trần, Mặc Âm Trần lại cố ý quay mặt đi một bên. . . . . .

Mặc Âm Trần trầm mặc cùng tránh né, làm cho Tiểu Lục tử cuối cùng chỉ có thể âm thầm thở dài, đem chén thuốc cầm trong tay, chuyển đến tay Âu Dương Sùng Hoa, hắn nói: "Sùng Hoa tiểu thư, là Tiểu Lục tử có lỗi với người, nhưng người ngàn vạn lần đừng oán hận Vương gia."

Âu Dương Sùng Hoa bưng qua chén thuốc, mắt ngắm nhìn nước thuốc bởi vì chuyển dời mà quay cuồng gợn sóng, trên mặt cũng chỉ nổi lên nụ cười diễm lệ nhất, "Không, ta sẽ không hận hắn, đây là ta nợ hắn, hiện tại bất quá là đang trả nợ, Tiểu Lục tử, về sau Vương gia liền giao cho ngươi rồi."

Âu Dương Sùng Hoa nói xong, nàng ngữa cổ, liền đem chén thuốc phá thai, một ngụm trút hết vào trong miệng. . . . . .

Trong khoảnh khắc mùi vị đắng chát tràn đầy trong miệng, cảm giác buồn nôn gần như đã đoạt đi tất cả hô hấp của nàng, nhưng nàng cố nén lại, đem nước thuốc không dư thừa một giọt nuốt vào trong miệng. . . . . .

Hết thảy mọi thứ, đều theo chén thuốc này tan thành mây khói. . . . . .

Ở trong nháy mắt đó, hắn thiếu chút nữa không thể khống chế bản thân, thiếu chút nữa hô nhỏ ra tiếng ngăn cản ngay tại lúc Âu Dương Sùng Hoa uống chén thuốc,. . . . . .

Nhưng hắn vẫn không có lên tiếng, lời nói rõ ràng đã đến bên miệng, mà lại nuốt trở vào.

Lòng bàn tay đang phát ra đau nhói như bị kim châm, hắn nhìn Âu Dương Sùng Hoa uống hết thuốc. . . . . .

Rốt cuộc, tất cả đều kết thúc rồi.

Rốt cuộc, giữa bọn họ mới không bận tâm.

Âu Dương Sùng Hoa cầm chén thuốc đưa trả cho Tiểu Lục tử, xoay người lại nhìn về phía người đứng ở trong phòng, hỏi: "Hiện tại ta có thể đi được chưa, Cửu vương gia."

Thân thể Mặc Âm Trần chấn động khi nghe được một tiếng ‘Cửu vương gia’ xa lạ. . . . . .

Đúng vậy a.

Bọn họ bây giờ cái gì cũng đã không còn rồi.

Mà hắn, lại là Cửu vương gia.

Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ là tù nhân của hắn.

Nhưng hiện tại, chỗ nàng thiếu hắn đã trả lại, hắn còn có lý do gì để giam giữ nàng?

Trong nháy mắt Mặc Âm Trần thu lại phần hỗn loạn trong đôi mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Âu Dương Sùng Hoa, đừng để Bổn vương gặp lại ngươi nữa!"

Âu Dương Sùng Hoa nhếch môi cười, "Ta sẽ tận lực không xuất hiện ở Cửu vương gia trong vòng ba thước, nhưng mà có lẽ chúng ta cũng không có được cơ hội để thấy đâu, Âu Dương Sùng Hoa xin cáo từ."

Dứt lời, Âu Dương Sùng Hoa nở nụ cười, đem chén thuốc trống không, trả lại cho Tiểu Lục tử.

Tiểu Lục tử ngơ ngác nhìn tươi cười trên mặt Âu Dương Sùng Hoa, hắn đang bưng rõ ràng là cái chén không, nhưng lại giống như bưng tảng đá nặng ngàn cân. . . . . .

Rất lâu rất lâu. . . . . .

Hắn giương mắt, nhìn bóng dáng tha thướt đó từ từ biến mất ở dưới tia nắng ban mai.

Sùng Hoa tiểu thư, Tiểu Lục tử không biết làm như vậy đúng hay không, nhưng mà Tiểu Lục tử biết, Vương gia lúc này bất quá chỉ là đang trong cơn thịnh nộ.

Cho nên, hắn nhất định sẽ hối hận.

Giữa các ngươi không nên đoạn tuyệt như vậy. . . . . .

Tiểu Lục tử quay đầu lại, nhìn về phía Mặc Âm Trần đứng im lặng ở trong phòng không có động tĩnh. . . . . .

Ánh mắt Mặc Âm Trần chăm chú mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã đi xa. . . . . .

Sùng Hoa, tại sao kết cục của chúng ta chính là như vậy?

Tại sao —— (tự hỏi mình đi..thiệt là…đáng ghét)
Bình Luận (0)
Comment