Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 35

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua cửa chính màu đỏ thắm phía trước, khí phách to lớn, không khỏi làm cho người ta bắt đầu kính nể.

Đưa mắt quan sát, rơi vào trong mắt nàng chính là ba chữ kim khảm ‘ Âu Dương phủ ’.

Chậm rãi hạ ánh mắt, Âu Dương Sùng Hoa thầm thở ra một hơi, nàng rốt cục cũng trở lại cái "nhà" này .

Đúng lúc nàng bước chân nhẹ nhàng, tính đi đến phía trước, thì xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Âu Dương Sùng Hoa thoát cái nhảy lên núp ở một góc

Nàng nhìn thấy xe ngựa từ xa đến gần .

Chỉ thấy xe ngựa dừng lại trước cửa ra vào Âu Dương phủ, từ trên xe ngựa bước xuống một tiểu nha hoàn cũng chỉ tầm hai mươi, tiểu nha hoàn vén rèm, cung kính về phía người bên trong xe, nói: "Phu nhân,đã đến Âu Dương phủ."

"Ừ."

Thanh âm vang lên đồng thời, từ trong xe ngựa thò ra một bàn tay, đặt ở trong tay.

tiểu nha hoàn .

Sau đó một vị hoa phục mỹ phụ từ trong xe ngựa bước xuống

Âu Dương Sùng Hoa nhìn tiểu nha hoàn đỡ vị mỹ phụ kia đi lên thềm đá, tiểu nha hoàn gõ cửa, cửa mở ra, không biết nói những thứ gì, người giữ cửa vội vàng mở rộng cửa, đón mỹ phụ vào Âu Dương phủ.

Âu Dương Sùng Hoa chờ đến khi cửa chính Âu Dương phủ đóng lại lần nữa, mới từ góc đi ra.

Vị mỹ phụ kia là ai?

Nhìn bộ dạng của người mở cửa, khẳng định mỹ phụ thân phận nhất định không thấp, bằng không cũng không có vẻ bối rối như thế .

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu, nhìn tường vây cao ngất, đáy mắt lóe lên, người nhanh chóng lùi về phía sau. . . . . .

Bạch Tố Nương ở ngoài viện được Ngân Tụ đỡ đi, tiến đến nghênh tiếp mỹ phụ vừa đến, "Tố Nương nghênh đón Liễu phi nương nương." Nàng đang muốn quỳ xuống, lại được vị mỹ phụ kia đỡ lấy, "Muội muội không cần như thế, mau đứng lên."

"Nương nương" Bạch Tố Nương nhìn vị mỹ phụ một chút, hốc mắt trong phút chốc lại nổ lên một tầng lệ quang

"Hồng nhi, ngươi và Ngân Tụ tại bên ngoài chờ, cho dì là bất luận kẻ nà, cũng không được phép đi vào quấy rầy Bổn cung cùng Âu Dương phu nhân nói chuyện." Liễu phi nương nương phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh.

"Dạ, nương nương." Hồng nhi đáp lời, cùng Ngân Tụ lui ra ở một bên.

Liễu phi nương nương vịn tay Bạch Tố Nương đi vào sân.

Bạch Tố Nương vừa tiến vào đại sảnh, cũng nhịn không được trong lòng phần vội vàng, bắt lấy cánh tay liễu phi nương nương, buồn bã nói: "Tỷ tỷ, muội muội phải làm gì, Sùng Hoa đứa bé kia hôm nay sống chết không rõ, lão gia lại đang như vậy. Muội muội thật sự là đã không còn cách nào, mới phải thỉnh tỷ tỷ tới."

"Tốt lắm, muội với ta còn khách khí làm gì. Việc này muội vốn là không nên gạt ta, Sùng Hoa nói như thế nào cũng là con dâu chưa qua cửa của ta." Liễu phi nương nương nhẹ nhàng mà vuốt mu bàn tay Bạch Tố Nương trấn an .

Bạch Tố Nương ngồi trên ghế lệ rơi đầy mặt, tay của nàng không dám buông tay Liễu phi nương nương ra, "Tỷ tỷ, muội muội xin lỗi, Sùng Hoa........"

"Tố Nương." Liễu phi nương nương cắt lời của Bạch Tố Nương.

Bạch Tố Nương giật mình đến bật khóc, vội vàng nhấc tay áo lên lau lau nước mắt, "Dạ, muội muội nhiều lời . Bất quá Sùng Hoa đã mất tích mấy ngày rồi, nếu không tìm được, chỉ sợ là............"

Liễu phi nương nương nắm riết tay dưới Bạch Tố Nương, lẩm bẩm nói: "Không có chuyện gì, đứa bé đó luôn luôn phúc lớn mạng lớn, quyết sẽ không có việc gì "
Bình Luận (0)
Comment