Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 37

Nói xong , Mặc Âm Trần lông mày giãn ra, hai mắt cười, nhấc tay, ném hòn thẳng vào mặt tên dữ tợn kia

"A ——"

Tiểu Lục tử mở to hai mắt, thét lên.

Vương gia rõ ràng cầm tảng đá đi nhưng những tên sơn tặc giết người kia không chớp mắt !

Nương nương, nô tài xin lỗi ngài a!

Tiểu Lục tử nhìn hòn đá kia trên không trung bay vòng vo, sau đó chuẩn xác không sai đập trúng mũi sơn tặc

Lập tức máu theo trong lỗ mũi chảy xuôi xuống.

"Lão đại, ngươi chảy máu, lão đại ——"

Bọn sơn tặc chứng kiến lão đại bị đánh, thoáng cái đều rối loạn.

Tên hắc thủ lĩnh sơn tặc, hắn tự tay sờ sờ gò má, "Đáng kiếp ! Mũi của ta —— chém chết tiểu tử kia cho ta!"

Hắn chỉ vào Mặc Âm Trần quát lớn.

Tiểu Lục tử chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt đầu đen, hắn run rẩy hai chân, khi bọn sơn tặc kia đang xông về phía Mặc Âm Trần thì hắn không hiểu lấy dũng khí ở đâu ra mà cứ như vậy liều mạng vọt tới.

"Ngươi ngươi các ngươi………………" tiểu Lục tử lay động hai chân, chắn trước người Mặc Âm Trần , "Vương gia, người đi mau đi, nơi này có Lục tử……………….."

Mặc Âm Trần lại nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai tiểu Lục tử, nói: "Ngươi đi nhanh đi."

"Vương……………" tiểu Lục tử nghe thấy, kinh hãi xoay người.

Hắn ngạc nhiên nhìn Mặc Âm Trần, Vương gia đừng nói là sợ hãi, mà mơ hồ trong đó lại mang vẻ hưng phấn

"Chém chết tiểu tử kia cho ta! !" Tên thủ lĩnh sơn tặc bụm lấy cái mũi đang chảy máu không ngừng , nổi cơn điên hô to .

"Vương gia!" Tiểu Lục tử kéo tay Mặc Âm Trần chạy về phía sau, mình chết không lo, nhưng Vương gia thì không thể xảy ra chuyện gì.

Mặc Âm Trần nhìn qua thấy tiểu Lục tử chạy gấp, cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy Lục tử, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiểu Lục tử liên tục trợn tròn mắt, hiện tại tình huống này còn có thể nói là không có chuyện gì sao?

Xong rồi, Vương gia nhất định là ở bên ngoài bị cái gì kích thích, đầu óc trở nên không bình thường rồi.

Tiểu Lục tử không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu, chỉ lôi kéo tay vương gia, cắm đầu chạy về phía trước

Nhưng, có cái gì không đúng a.

Vương gia không phải là đang ở phía sau mình có một chút thôi, sao tiếng nói lại như kiểu từ xa truyền lại vậy chứ ?

Ý thức được điểm này, tiểu Lục tử chậm rãi, quay đầu lại.

Ôi cha mẹ ơi...........!

Thiếu chút nữa hù chết hắn, người hắn đang kéo tay chạy không phải là Vương gia, mà là một tên trong bọn sơn tặc!

Vội thu tay lại, tiểu Lục tử khóc không ra nước mắt nhìn vẻ mặt sát khí của sơn tặc.

Muốn chạy tiếp, nhưng nhìn thấy cách đó không xa bọn sơn tặc bao vây quanh Mặc Âm Trần thì tất cả đều hóa thành tức giận.

Chỉ thấy, những sơn tặc kia đều vung đao, hướng về phía Mặc Âm Trần không chút phản kháng mà chém tới

Tiểu Lục tử thậm chí quên cả gào thét, nín thở, mở to hai mắt, trong khoảnh khắc thì chắc chắn đầu Mặc Âm Trần rơi xuống đất.

Nhưng, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một thân hình từ đàng xa lấy tốc độ mắt thường không cách nào bắt kịp, chui vào trong vòng vây, dùng thân hình nhỏ bé của mình , chắn trước mặt Mặc Âm Trần. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment