Hoàng Thượng, một là không còn lòng dạ để quản lý triều chính, hai là cố ý bù đắp cho Hoàng hậu và Thái tử. Vì vậy, chẳng bao lâu sau, người đã ban xuống một đạo thánh chỉ nhường ngôi.
Trong thánh chỉ, người nói thân thể đã không còn khỏe mạnh, tự biết bản thân không còn đủ tinh lực để gánh vác chuyện nước, nên để Thái tử thuận lợi tiếp quản chính sự, người nguyện thoái vị, trở thành Thái Thượng Hoàng. Chờ chọn được ngày lành tháng tốt, Thái tử sẽ chính thức đăng cơ, lên ngôi Hoàng đế.
Ngay khi thánh chỉ vừa được ban ra, Hoàng Thượng lập tức chủ động rời khỏi Cần Chính Điện, đồng thời chọn một nơi khác để ở.
Những ngày gần đây, Hoàng hậu luôn túc trực bên cạnh Hoàng Thượng. Nói là ở bên chăm sóc, chi bằng nói là trông chừng thì đúng hơn. Dù thánh chỉ nhường ngôi đã được ban, nhưng chung quy Thái tử vẫn chưa chính thức đăng cơ, mọi chuyện vẫn còn khả năng thay đổi. Vì vậy, vào thời khắc then chốt thế này, Hoàng hậu càng phải để mắt sát sao, cần thận đề phòng.
Chỉ cần bà ngày ngày tỏ ra lo lắng trước mặt hắn, luôn ở bên cạnh hắn không rời. Như vậy, cho dù trong lòng hắn có nảy sinh ý định đi thăm Quách thị, cũng sẽ vì áy náy với bà mà không dám thật sự làm gì.
Hiện tại Quách thị vẫn chưa bị đưa ra khỏi cung, bà tuyệt đối không thể để Hoàng Thượng có bất kỳ cơ hội nào để gặp mặt Quách thị.
Hôm ấy, thấy Hoàng Thượng khi trò chuyện cùng mình thỉnh thoảng lơ đãng, Hoàng hậu liền cố ý hỏi thẳng: "Có phải trong lòng Hoàng Thượng… vẫn còn nhớ đến Quách thị?"
Hoàng Thượng giật mình, rồi nhanh chóng lấy lại thần sắc, chau mày, nghiêm mặt đáp:
"Làm sao Trẫm còn nghĩ đến ả tiện nhân đó được!"
Trái với vẻ tức giận của hắn, Hoàng hậu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Bà dịu dàng trấn an Hoàng Thượng: "Thần thiếp chỉ buột miệng nói vậy thôi, Hoàng Thượng đừng giận."
Rồi lại tiếp lời: "Ý thần thiếp là, dù Quách thị có sai đi chăng nữa, thì cũng đã hầu hạ Hoàng Thượng suốt hơn hai mươi năm. Hơn hai mươi năm ngày ngày gần gũi, lâu ngày sinh tình cũng là chuyện thường tình. Nếu trong lòng Hoàng Thượng vẫn còn chút tình cảm với nàng ta, thì về mặt tình cảm mà nói, cũng là điều có thể hiểu được."
Càng nghe Hoàng hậu nói vậy, Hoàng Thượng càng thêm tức giận.
“Trẫm chết cũng không bao giờ muốn thấy ả tiện nhân đó!” Hắn lạnh lùng nói lời đầy cay nghiệt.
Thấy vậy, Hoàng hậu liền gắt lên: “Được rồi, không muốn thấy thì không muốn thấy, Hoàng Thượng đâu cần phải nổi giận như vậy! Thái y nói sức khỏe bây giờ của ngài yếu, cần nằm nghỉ dưỡng cho tốt.”
Bà lại tiếp tục: “Quách thị đã có quyết định xử lý rồi, để nàng ta ở lại trong cung mãi cũng không phải cách. Nếu giờ Hoàng Thượng đã ghét nàng ta như vậy mà vẫn giữ nàng ta lại, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc ngài nghỉ ngơi hồi phục. Cho nên, Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ sai người ngày mai đưa nàng ta ra khỏi cung.”
“Cũng không xa, chỉ ở ngoài thành thôi. Nếu sau này HOàng Thượng hết giận, muốn gặp lại, lúc nào cũng có thể đi thăm.”
“Trẫm không nghĩ đến việc gặp nàng ta.” Hoàng Thượng lại nhấn mạnh, đôi mắt đen sâu nhưng đầy mệt mỏi nhẹ nhàng liếc về phía Hoàng hậu, dừng lại trên gương mặt bà rồi nói:
“Lan Tĩnh, trẫm thật sự không muốn gặp nàng ta. Sau này… trẫm chỉ muốn cùng ngươi sống một những ngày tháng bình yên.”
Hoàng hậu cười nhẹ: “Còn có Quý phi... và các muội muội khác trong hậu cung nữa. Không có Quách thị, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau chăm sóc Hoàng Thượng thật tốt.”
“Nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng trẫm, Lan Tĩnh, nàng duy nhất không ai sánh bằng.” Hắn đỏ hoe mắt.
Hoàng hậu mỉm cười, thoáng chút trào phúng nhưng vẫn dịu dàng đáp lại một tiếng “Ừ” theo đúng ý hắn nói.
—--
Đại cục đã định, vụ án “Mất tích” của Diêu Phẩm Nghiên tất nhiên được phá giải.
Người trong nha môn của Kinh Triệu Phủ tìm thấy Diêu Phẩm Nghiên trong một ngôi miếu đổ nát. Khi tìm được nàng ta, tay chân đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị bịt lại, hai mắt bị che kín bằng miếng vải đen...
Mấy ngày nay, nàng ta chịu nhiều cực hình, nhưng không bị bỏ đói. Mỗi ngày đều có người mang nước và chút thức ăn đến cho nàng ta để dùng.
Sau khi trải qua bao đau đớn khổ sở, cuối cùng Diêu Phẩm Nghiên được giải cứu, không nhịn được mà khóc lên thành tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng chịu đựng nỗi nhục nhã như thế này.
Diêu Phẩm Nghiên hoàn toàn không biết những chuyện bên ngoài đã xảy ra. Sau khi được cứu, nàng ta vẫn còn làm loạn với Hoàng Văn Hạo, ồn ào đến mức quá đáng hơn. Trong lúc bất cẩn, nàng ta vô tình để lộ lời, nhắc đến hai chữ “Triệu vương.”
Hoàng Văn Hạo cười lạnh, đầy trào phúng nói với nàng ta: “Ta nghĩ ngươi chắc là không muốn sống nữa! Giờ đây đâu còn Triệu vương? Người đó đã thành phế nhân Chu Hữu An rồi.”
“Ngươi nói gì thế? Chính ngươi mới không cần mạng.” Diêu Phẩm Nghiên cũng không tin những lời hắn nói.
Hoàng Văn Hạo cũng chẳng buồn cãi vã với nàng ta nữa. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tình cảm từng có với nàng ta sớm đã phai nhạt gần như chẳng còn gì.
“Nếu đã vậy, ta cũng không muốn cản trở tiền đồ rực rỡ của ngươi.” Hoàng Văn Hạo điềm đạm nói: “Kinh thành nước quá sâu, ta không thể nào chen chân nổi nữa. Ta tính sẽ trở về phương Nam.”
Hắn cúi mắt nhìn người con gái trước mặt, người mà hắn từng yêu sâu đậm, nhưng giờ đây chỉ thấy phiền chán, rồi nói tiếp: “Vậy thì bao giờ chúng ta đến nha môn Kinh Triệu Phủ làm thủ tục hòa ly (ly hôn)?”
Diêu Phẩm Nghiên vẫn còn ôm giấc mộng được bước chân vào phủ Triệu vương, ngồi vào vị trí cao quý. Giờ nàng ta đã có đường lui, tất nhiên chẳng còn bận tâm đến chuyện ly hôn với Hoàng Văn Hạo.
“Đi thì đi! Chỉ sợ ngươi lại đổi ý thôi.” Lúc này nàng ta còn nóng lòng muốn kết thúc chuyện này hơn cả hắn. Vì vậy lại nói: “Chọn ngày chi bằng hôm nay làm luôn cho xong!”
Hoàng Văn Hạo cụp mắt nhìn nàng ta, trong lòng hiểu rõ: Bây giờ nàng ta vẫn chưa hay biết gì cả. Hắn nghĩ, nếu nàng ta mà biết Triệu vương đã suy tàn từ lâu, sụp đổ hết rồi, thì e rằng cũng sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy. Chí ít cũng sẽ cố bám lấy hắn để thoát khỏi khổ cảnh.
Chính vì thế, để nhanh chóng cắt đứt, Hoàng Văn Hạo lập tức gật đầu đồng ý.
Không chỉ miệng thì nhận lời, mà sau lưng hắn còn cố tình giấu nhẹm chuyện phủ Triệu vương đã hoàn toàn thất thế.
Diêu Phẩm Nghiên chỉ biết chuyện Triệu vương đã sụp đổ sau khi đã ly hôn với Hoàng Văn Hạo, nhưng đến lúc đó thì mọi chuyện đã quá muộn.
Trước đó, Ngụy vương từng tuyên cáo rõ ràng, không cho phép Diêu Phẩm Nghiên bước chân vào Diêu gia thêm nửa bước. Tuy Diêu Trọng Hòa rất đau lòng vì trưởng nữ, nhưng cũng không dám làm trái ý Ngụy vương. Thế nên từ đó, ông thật sự không còn cho Diêu Phẩm Nghiên quay về nhà nữa.
Dù chuyện lớn như vậy xảy ra, Diêu Trọng Hòa vẫn tự mình đến phủ Hoàng gia, chứ không sai người đón Diêu Phẩm Nghiên về Diêu gia.
Ông chỉ biết chuyện con gái và con rể đã ly hôn sau khi đến nơi.
Nghiên Nhi vừa mới mất tích suốt mấy ngày, vừa tìm được thì cái tên tiểu tử kia đã vội vã đòi ly hôn. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy hắn chẳng phải người tử tế gì. Diêu Trọng Hòa vừa đến nơi, ánh mắt đã lạnh lẽo lướt một vòng trên người Hoàng Văn Hạo, nhìn chăm chăm đầy lạnh lùng.
Hoàng Văn Hạo vốn dĩ cảm thấy mình hoàn toàn đúng lý hợp tình, nhưng bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm một hồi, trong lòng cũng bắt đầu thấy chột dạ, thiếu tự tin.
Diêu Phẩm Nghiên tuy đã ly hôn với hắn, nhưng lúc này vẫn chưa kịp dọn đi. Vừa thấy cha mình, nàng ta lập tức òa lên khóc vì uất ức.
“Mấy ngày nay nữ nhi thật sự đã khổ sở quá rồi...” Nỗi tủi thân ấy là thật. Một phần vì những khổ cực mà nàng ta phải chịu mấy ngày qua, phần khác lại vì từng nghĩ mình đã nắm được cơ hội dựa vào Triệu vương để đổi đời, cuối cùng lại trắng tay, giấc mộng tan vỡ.
Không những không thể sống cuộc đời tốt đẹp như tưởng tượng, suýt chút nữa nàng ta còn trở thành đồng phạm với hắn.
Sao số nàng ta lại đen đủi đến mức này chứ!
“Cha, nữ nhi thật là khổ quá mà…” Diêu phẩm nghiên càng lúc càng không kiềm được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi như suối, lăn dài không ngớt.
Diêu Trọng Hòa cũng cảm thấy con gái mình thật sự có số khổ, nhưng so với chuyện mệnh khổ hay không, điều ông quan tâm hơn lại là chuyện khác.
Ông lăn lộn chốn quan trường bao năm, nếu đến lúc này mà còn nhìn không ra manh mối gì, thì mấy năm làm quan của ông đúng là uổng phí. Rõ ràng Ngụy vương đã sớm nhận ra Triệu vương có ý định lợi dụng Nghiên Nhi vào chuyện gì đó. Có lẽ vì nể mặt Nhàn Nhi, Ngụy vương cũng không muốn để Diêu gia bị kéo vào chuyện bẩn thỉu này.
Thế nên ông mới thuận nước đẩy thuyền, âm thầm sai người đưa Nghiên Nhi đi giấu kín.
Chính vì thế, Hoàng Văn Hạo mới có cơ hội đứng ra tố cáo Triệu vương, để rồi hai bên cãi vã, đấu đá nhau.
Mà chuyện Hoàng Văn Hạo dám làm vậy, rõ ràng không phải ngẫu nhiên. Tất cả đều do Diêu Trọng Hòa âm thầm sắp đặt, chính ông đã gợi ý và thúc đẩy hắn hành động.
Hiểu rõ ngọn ngành, Diêu Trọng Hòa không những không oán trách, mà còn cảm thấy biết ơn Ngụy vương. Sao ông có thể vì chuyện của con gái mà chạy đến đòi công đạo?
Ngụy vương làm vậy là đang âm thầm bảo vệ, cho Diêu gia một con đường rút lui an toàn.
Vì vậy, Diêu Trọng Hòa chỉ nhẹ nhàng trách Diêu phẩm nghiên vài câu: “Đã biết mình số khổ, từ nay phải biết giữ mình, ngoan ngoãn ở nhà đừng lúc nào cũng ra ngoài làm mấy chuyện không đâu. Ngươi thật không biết điều, suýt chút nữa bị kẻ xấu lợi dụng, may mà còn tỉnh táo, đừng để tự mình hại mình.”
Diêu Phẩm Nghiên uất ức, nghiến chặt môi chịu đựng.
Diêu Trọng Hòa quay sang liếc Hoàng Văn Hạo một cái rồi không để ý đến hắn nữa, chỉ quay lại nói với nữ nhi: “Nhanh thu dọn rồi đi theo ta, còn chờ ai mời ngươi ăn cơm nữa?”
Nói xong, Diêu Trọng Hòa chắp tay sau lưng, bước ra ngoài trước.
Thấy vậy, Hoàng Văn Hạo thở nhẹ một hơi. Thực ra trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Cung tiễn Diêu lão gia.” Hắn không muốn khiến tình hình thêm phần căng thẳng, nên vẫn giữ lễ nghi cơ bản.
Diêu Phẩm Nghiên oán giận dậm chân, cũng chỉ biết chạy theo phía sau.
…
Ngày Quách thị bị đuổi ra khỏi cung, Hoàng hậu không đích thân đến Trường Xuân Cung, mà sai Phỉ Thúy mang theo mệnh lệnh đến tận nơi.
Quách thị vẫn chưa kịp rửa mặt hay chỉnh sửa đầu tóc, Phỉ Thúy tiến đến gần, nàng liền cau mày, vội nâng tay áo che lấy miệng và mũi.
Hiện tại trời càng lúc càng nóng, lại thêm hơn mười ngày Quách thị không rửa mặt thay quần áo, nên khó tránh khỏi người bà ta tỏa ra mùi khó chịu.
“Quách thị, ngày lành của ngươi đến rồi.” Phỉ Thúy đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
Quách thị không hề phản ứng gì, cũng không tỏ ra tức giận hay xúc động. Trái lại, trên mặt bà ta còn nở một nụ cười nhẹ, có phần tự tin và kiêu ngạo.
“Phỉ Thúy cô nương, gần đây Thái tử phi với Ngụy vương phi nhà các người thế nào rồi?” Bà ta vừa nói vừa chậm rãi chống người đứng lên từ chỗ thấp: “Phu thê sống chung còn hòa hợp chứ? Tình cảm có ổn không? Hay là cảm giác… không còn như trước nữa?”
“Ngươi nói cái gì thế?” Phỉ Thúy nghe nàng nói lời thô tục khó nghe liền nổi giận: “Với thân phận của ngươi bây giờ, ngươi có xứng nói về Thái tử phi hay Ngụy vương phi không? Đừng làm ô uế đến danh phận của hai người đó!”
Thục phi bất ngờ ngửa mặt cười ha ha ha.
“Ta chỉ thấy các người đáng thương thôi, Phỉ Thúy cô nương, sao phải tức giận như vậy?” Bà ta thở dài: “Đáng tiếc ta phải rời khỏi nơi này. Nếu có thể tận mắt xem được kết cục của các người thì tốt biết bao.”
Phỉ Thúy chẳng thèm đáp lại, chỉ lạnh lùng nói với giọng rất cứng rắn: “Cút ngay đi! Nơi này không chào đón ngươi.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho hai người hầu bên cạnh, lập tức hai người tiến đến đẩy Thục phi đi.
—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đừng lo lắng, đoạn này xuất hiện không phải để làm khổ vai chính đâu, mà chỉ là để tăng thêm chút cảm xúc cho nhân vật chính thôi. Đồng thời cũng chuẩn bị dẫn đến phần lớn của truyện sắp tới! Thục phi thì thật sự đã “offline” rồi!