Hôm nay Ngụy vương lại về khuya. Mà lúc này Diêu Phẩm Nhàn đã ngủ được một giấc.
Ngụy vương đã cố gắng nhẹ nhàng từng động tác, chỉ sợ đánh thức thê tử, nhưng cuối cùng hắn vẫn khiến nàng tỉnh giấc.
Lúc này hắn đã rửa mặt xong, mặc một chiếc trung y màu tím. Thấy nàng tỉnh, hắn liền nhanh chân bước nhẹ đến mép giường ngồi xuống, dịu dàng hỏi: “Đánh thức nàng rồi sao?”
“Không đâu.” Nhìn thấy hắn trở về, Diêu Phẩm Nhàn chủ động dịch người nhích sang một chút, tựa vào lòng hắn. Hai tay nàng ôm lấy vòng eo thon thả của hắn, khuôn mặt vùi vào ngực hắn, hít một hơi thật sâu, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc trên người hắn: “Thiếp ngủ không sâu.”
Giọng nói của nàng mang theo một chút âm mũi nhẹ nhàng, nghe vào lại có vẻ vô cùng đáng yêu.
Ngụy vương cũng siết chặt cánh tay, ôm người trong lòng càng thêm chặt hơn.
“Có chuyện gì phiền lòng sao? Hôm nay sao lại trông như có tâm sự nặng nề vậy?” Hắn cũng hạ thấp giọng mà hỏi, vừa nói, vừa không nhịn được cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng.
Tuy lúc ở Khôn Ninh Cung, Diêu Phẩm Nhàn đã thề thốt rằng mình tuyệt đối không tin cái gọi là tình cổ, nhưng sau đó ngẫm nghĩ kỹ lại, nàng không khỏi cũng có chút sợ hãi.
Hiện tại nàng rất tin tưởng tấm lòng của Vương gia đối với mình. Đã tin rồi, thì nàng cũng sẽ không nghi ngờ rằng hắn có hai lòng với mình.
Nhưng chẳng phải trước đây Thái tử cũng toàn tâm toàn ý với Thái tử phi sao? Vậy mà hôm nay nghe ý tứ của Thái tử phi, dường như gần đây Thái tử đã có phần xa cách với nàng ấy.
Trong lòng nàng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Tuy nói cùng lắm cũng chỉ là quay lại như ban đầu, hai người chỉ giữ mối quan hệ phu thê trên danh nghĩa, ai làm tròn bổn phận người nấy, không bàn đến tình cảm. Chỉ cần hắn vẫn có thể cho nàng thể diện và tôn nghiêm của một Vương phi, thì những thứ khác đều không còn quan trọng.
Nhưng lòng người vốn tham lam, nay nàng đã có được trái tim của hắn, thì nàng lại muốn cả người, cả tình cảm, cả thân phận và địa vị – tất cả đều phải thuộc về nàng.
Hoặc có lẽ, ngay từ đầu nàng chưa từng thật sự có được hắn. Thế nên bây giờ, khi đã có được rồi, nàng tuyệt đối không cho phép mình đánh mất nữa.
“Có một chuyện khiến ta phiền lòng.” Nàng tính sẽ kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Dù thế nào đi nữa, cùng nhau đối mặt tìm cách giải quyết, vẫn tốt hơn là để bản thân ôm phiền muộn một mình.
Diêu Phẩm Nhàn dựa sát vào ngực hắn, vừa kể lại đầu đuôi sự việc, vừa đưa tay vuốt ve những sợi tóc đen rối tung trên vai hắn…
Ngụy Vương chăm chú lắng nghe, mỗi khi nàng nói thêm một chữ, ánh mắt hắn lại càng sâu hơn, trầm hơn, tối hơn một phần.
Đồng thời, hàm răng nghiến chặt, đôi môi mím lại đầy tức giận.
“Mấy ngày nay chàng có gặp Thái tử không?” Kể xong mọi chuyện, Diêu Phẩm Nhàn ngẩng đầu lên, dò hỏi tình hình của Thái tử: “Có phát hiện hắn khác thường không?”
Ngụy Vương thật sự nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, sau đó lắc đầu: “Không có.”
Tuy hắn cảm thấy tức giận đối với hành vi độc ác của Quách thị, nhưng vẫn không tin loại tình cổ này thực sự có thể ảnh hưởng đến hắn. So với việc tin vào những thứ tà môn kia, hắn càng tin vào lòng mình.
“Đừng tin mấy thứ đó.” Ngụy Vương nhẹ giọng trấn an nàng: “Nàng phải tin vào lòng mình, cũng phải tin ta. Ta không tin trên đời lại thực sự có loại thuốc thần kỳ nào có thể khiến một người thay lòng đổi dạ. Nếu thực sự có thể thay lòng, thì có lẽ từ đầu đã chẳng phải thật tâm.”
Ý tứ trong lời hắn, là chỉ đến... Hoàng Thượng.
Diêu Phẩm Nhàn nghe ra ý trong lời nói của hắn thì không nhịn được bật cười, nàng nằm tựa trên vai hắn, giọng nói vẫn lười nhác, mềm nhẹ. “Thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có cả. Cho nên, tuy thiếp tin bản thân mình, cũng tin chàng… nhưng suy cho cùng, vẫn là có chút lo lắng.”
“Vậy… nếu không thì chúng ta thử xem?” Hắn đúng lúc đưa ra đề nghị.
Làm phu thê lâu như vậy, từng cử chỉ lời nói của hắn, nàng đều có thể ngầm hiểu ý. Vì thế, khi hắn nói “thử xem”, nàng lập tức hiểu được hàm ý của hắn.
“Chàng không sợ thật sao?” Diêu Phẩm Nhàn do dự nhìn hắn.
Đôi mắt đen sâu của Ngụy vương lúc này biểu lộ sự nghiêm túc tuyệt đối, giọng nói cũng rất kiên định: “Ta không sợ.”
“Nhưng thiếp sợ.” Nàng thừa nhận: “Nếu chàng thật sự thay lòng đổi dạ, thì người chịu tổn thương không phải là chàng, mà là ta.”
“Nó lợi hại đến vậy sao?” Ngụy vương vẫn không tin.
Diêu Phẩm Nhàn suy nghĩ trong chốc lát, rồi cũng nói: “Vậy phải thử rồi mới biết?” Nàng còn đùa vui nói: “Nếu đến lúc đó, thần thiếp thay lòng với Vương gia, Vương gia cũng không nên trách ta. Không phải là lỗi của ta, tất cả đều là do loại cổ độc đáng chết kia gây ra.”
Ngụy vương không thể nhịn được khi nghe nàng nói vậy.
Vì thế, hắn đã ngăn nàng nói tiếp.
Vốn dĩ Diêu Phẩm Nhàn còn đang do dự, nhưng một khi chạm vào môi hắn, nàng liền hoàn toàn mất cảm giác tỉnh táo. Cuối cùng không suy nghĩ được gì nữa, tâm trạng nàng trở nên mê man, chỉ muốn cùng hắn tận hưởng phút giây thân mật.
Nàng ngồi trên đùi hắn, khiến hắn phát cuồng. Sau một thời gian dài, nàng bắt đầu cảm thấy hơi đuối sức.
Ngụy vương lập tức ôm chặt lấy nàng, để nàng tựa lưng vào ngực hắn ngồi yên trong lòng.
Sau khi thay đổi tư thế, Diêu Phẩm Nhàn mới có thể chịu đựng được một chút.
Nhưng về thể lực, nàng vẫn kém xa người đàn ông bên cạnh, chỉ một lát sau, nàng lại cảm thấy mệt mỏi.
Ngụy vương cắn nhẹ vào vai nàng, rồi ôm chặt, cùng ngã xuống giường, chỉ để nàng nằm trên giường tận hưởng trọn vẹn.
Không cần tự mình ra sức, nàng đã cảm thấy thoải mái. Nàng nằm ngửa trên giường, tận hưởng hết mình. Đến khi sắp không chịu nổi, nàng dùng hai tay nắm chặt mép đệm giường, rồi lần theo đệm giường mà sờ đến màn giường.
Đôi tay nàng gắt gao kéo màn giường, như nhờ vào đó mà lấy thêm sức mạnh tiếp tục.
Có lẽ phu thê hai người có chút không hài hòa về chuyện phòng the, hoặc cũng có thể là tâm lý bị quấy rối. Vì thế, trận này lăn lộn mãi, từ đêm khuya cho đến bình minh.
Trên giường, trên sập, trên mặt đất, thậm chí trên bàn, cửa sổ trên cao… đều từng trải qua một lần.
Dây dưa không dứt, cho đến khi kiệt sức mới thôi.
Trời dần sáng, đã đến giờ Ngụy vương phải đi lâm triều, nên lúc này mới chịu dừng lại.
Còn Diêu Phẩm Nhàn thì mệt đến kiệt sức, nằm bẹp trên giường, không thể cử động được. Mái tóc đen dính đầy mồ hôi ướt đẫm trên người, nàng ngửa mặt lên, thở hổn hển, người mệt mỏi đến gần như không chịu nổi.
Trước mắt nàng là những vết thương.
Cho đến khi Ngụy vương đi vào tịnh thất tắm rửa rồi trở lại, Diêu Phẩm Nhàn vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề động đậy.
Thấy vậy, Ngụy vương liền tiến đến, ngồi sát bên cạnh nàng.
“Thật xin lỗi, ta không biết nên đã làm quá.” Nhìn nàng mệt mỏi như vậy, trong lòng hắn vừa đau lòng vừa áy náy.
Diêu Phẩm Nhàn không thật sự yếu đến mức đó, chỉ là hiện tại nàng lười nhúc nhích, không muốn di chuyển mà thôi.
Nàng chỉ định chờ hắn một lát, sau đó sẽ tắm nước ấm để hâm lại thân nhiệt. Tắm xong rồi, nàng sẽ thoải mái ngủ một giấc đến tận trưa.
Buổi chiều còn có thể tiếp tục ngủ thêm.
“Thiếp không sao đâu.” Nàng thúc giục: “Chàng mau mặc quần áo đi, lát nữa còn phải thượng triều.”
“Thật sự không sao chứ?” Ngụy vương hỏi tiếp: “Hay là cảm thấy không còn yêu ta nữa?” Vẻ mặt hắn nghiêm túc, đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm không chớp lấy một lần.
Diêu Phẩm Nhàn bỗng nhiên bật cười.
“Không phải chàng không tin chuyện đó sao?” Nàng gần như cười đến quên mình muốn nói gì, vội vàng nín lại.
Thấy nàng như vậy, Ngụy vương mới thật sự yên lòng.
“Ta sẽ yêu nàng mãi mãi.” Hắn một lần nữa bày tỏ lòng mình với nàng.
Hiện tại, hắn không còn là Ngụy vương của hai năm trước nữa. Bây giờ, hắn không keo kiệt khi nói lời yêu với thê tử.
Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy rất yên tâm, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Ừ, thiếp cũng vậy.”
“Ta đi trước đây.” Hắn đứng dậy, cúi người lại gần, hôn nàng thật sâu thật lâu.
Đến khi nàng thở hổn hển, hắn mới chịu dừng lại.
Ngụy vương đi rồi, Diêu Phẩm Nhàn mới đi ngồi trong chậu tắm, tắm rửa. Cơ thể dính đầy mồ hôi và những thứ khác, tóm lại là không thoải mái sau trận điên đảo.
Nàng nhắm mắt thư giãn trong chậu tắm, đồng thời cẩn thận cảm nhận tình cảm mình dành cho Vương gia.
Nàng nhận ra, tình yêu của mình dành cho hắn vẫn như trước đây.
Không hề giảm đi chút nào.
Sau khi cảm nhận xong, nàng còn tinh tế lưu giữ dư vị của lần phòng the này giữa hai người. Dù chỉ là dư vị, nàng vẫn cảm thấy cảm giác đó thật tuyệt vời.
Nàng thật sự rất thích.
Thật ra, ngay từ lúc bắt đầu, dù khi đó nàng còn cố gắng giữ vững tâm trí, nàng đã rất thèm khát thân thể của hắn rồi.
Hắn cao lớn, phong độ anh tuấn, chắc hẳn không ai lại không thích dung mạo của hắn. Hơn nữa, trên giường, sức chịu đựng của hắn cũng tốt, lại rất ôn nhu, không hề cưỡng ép hay dùng sức mạnh với nàng. Hắn có thể làm nàng thỏa mãn nhiều lần đến mức thật sự hài lòng, khiến nàng rất thích.
Nàng không rõ có phải vì tác dụng của thứ tình cổ kia hay không, nhưng cảm giác lần này nàng lại càng yêu hắn hơn.
Nếu thật sự như tình cổ ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, thì quả thật có điều gì đó rất đáng sợ.
Diêu Phẩm Nhàn tưởng mình có thể giữ tỉnh táo, nên cả người ngâm vào nước. Nhưng trong khoảnh khắc nghẹn ngào, nàng không thể nhịn được nữa, đột nhiên “rầm” một tiếng bước ra khỏi nước.
Còn bên kia, sau khi hạ triều, Ngụy vương một mình đến gặp Thái tử nói chuyện.
Tối hôm qua, Thái tử phi trở về Đông Cung đã khóc kể lại toàn bộ tình hình. Trước đó Thái tử không biết gì, nhưng giờ đây hắn đã hiểu.
Hắn cảm thấy sự việc này thật không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra mấy ngày nay hắn quá bận, cũng hơi mệt, nên vô tình lạnh nhạt chuyện phòng the, cũng không để ý đến
Nhưng hôm qua, thê tử khóc với hắn, lúc đó hắn mới nhận ra mấy ngày qua mình có phần không quan tâm nàng.
Tính cách nàng vốn nhạy cảm, hay lo lắng đủ thứ. Lại thêm trúng phải tình cổ, khó tránh khỏi tự dọa chính mình.
Đêm qua, hắn ôm nàng an ủi rất lâu.
“Hoàng huynh là đến tìm Cô nói chuyện là về tình cổ phải không?” Chỉ có hai người ở đó, Thái tử thẳng thắn hỏi thẳng.
Ngụy vương gật đầu: “Nghe Nhàn nhi nói, hôm qua Thái tử phi khóc rất nhiều.” Hắn không nói nhiều, nhưng tin Thái tử hiểu rõ.
Thái tử cười nói: “Nàng ấy khóc, sau khi trở về cũng vẫn khóc. Ta đã dỗ nhiều lần rồi. Sau đó nghe nàng nói chuyện về những việc xảy ra, ta mới hiểu rõ vấn đề hơn.” Hắn nghiêm túc hơn, cùng Ngụy vương bàn luận về chuyện này: “Mấy ngày nay thật sự quá mệt, chuyện phòng the đúng là có chút không như ý. Hơn nữa, Mẫu hậu cũng liên tục thúc giục muốn bế cháu, sắp tới có thể sẽ…”
Hắn đột nhiên cười lớn: “Có thể là quá sức chịu đựng. Nói chung, Cô sẽ không dễ thay đổi tình cảm với Tế nhi.”
Thái tử hỏi lại: “Hoàng huynh sao rồi? Có cảm thấy gần đây cơ thể thiếu sức sống không?”
Ngụy vương nhìn Thái tử rồi thở dài, cuối cùng quyết định thẳng thắn nói: “Thật lòng mà nói, điện hạ nên tập luyện cơ thể nhiều hơn đi.”
Thái tử: “……” (cạn lời)