Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 173

“Vương phi, ngài thân thể đã bệnh nặng như vậy, vẫn nên sai người gửi thư cho Vương gia, bảo ngài ấy mau chóng trở về.”

Trên chiếc giường lớn đặt trên giá gỗ sưa sáu trụ, một thiếu phụ trẻ tuổi mặc bộ quần áo đơn giản mỏng manh, dựa lưng vào đầu giường, mặt tái nhợt, liên tục ho khan.

Một nha hoàn trang điểm chỉnh tề ngồi bên mép giường, đang chăm sóc, đưa cho nàng chén thuốc.

Bệnh tình của nữu tử hình như rất nặng. Uống chán thuốc vào cũng không ngấm. Nha hoàn cố gắng thuyết phục vài câu, nhưng nàng lại nhổ ra hết.

“Thân thể ta... không sao đâu. Ngủ một lát, dưỡng một chút sẽ tốt hơn.” Thiếu phụ nói vài câu, sức lực yếu ớt, thở hồng hộc: “Đều là bệnh cũ, trước đây cũng từng như vậy. Gọi Vương gia... hắn bận quân vụ như vậy, lần này còn phải nhận chỉ dụ đi làm nhiệm vụ, làm sao có thể quấy rầy hắn được.”

Nha hoàn hầu hạ vội vàng rưng rưng nước mắt.

“Trước đây ngài đâu có như thế này? Trước kia dù có đôi lần ốm nhẹ, nhưng nghỉ ngơi chừng mười ngày, nửa tháng là đã khỏe rồi. Lần này... ngài bệnh đã gần một tháng rồi. Vương phi, ngài bệnh nặng như vậy, thật sự nên nói cho Vương gia biết một tiếng. Trước đây ngài ấy đóng quân bên ngoài, không thể chăm sóc cho ngài. Nhưng bây giờ ngài ấy đã đưa binh trở về kinh, làm sao không để ý đến ngài được?”

Nhắc đến Vương gia, ánh mắt thiếu phụ lóe lên một chút. Nàng chớp mắt do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định buông bỏ.

“Thanh Cúc, mang chén thuốc cho ta.” Thiếu phụ vẫn hy vọng có thể nhanh chóng hồi phục sức khỏe, nên dù yếu ớt, tay run rẩy, nàng vẫn nhận lấy chén thuốc, nén cơn nghẹn, ngửa cổ một hơi cạn sạch trong chén nước thuốc đen đặc đó.

“Ta muốn ngủ một lát.”

Nha hoàn Thanh Cúc chỉ biết nghe theo, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, sau đó cẩn thận kéo góc chăn đắp kín.

Có lẽ nhờ tác dụng của thuốc, chẳng mấy chốc thiếu phụ đã chìm vào giấc ngủ.

Thanh Cúc thấy vậy liền tắt bớt vài ngọn nến trong phòng, rồi lặng lẽ rút lui ra ngoài.

“Tình hình vương phi thế nào rồi?” Một nha hoàn khác mặc áo tím đứng ngoài phòng vội vàng hỏi.

Thanh Cúc lắc đầu, nét mặt đầy phiền muộn: “Không khá lên chút nào.” Rồi nói thêm: “Nặng hơn năm ngoái nhiều rồi.”

“Sao lại như vậy được...” Nha hoàn áo tím cũng lo lắng không kém.

Các nàng đều là nha hoàn của phủ Ngụy vương. Ngụy vương là trưởng tử của đương kim  Hoàng thượng, nên đây chính là phủ của hoàng trưởng tử. Người nằm trong phòng chính là Vương phi của Ngụy vương.

Khi trời thu chuyển sang đông, Ngụy vương phi bị bệnh nặng, nhưng Ngụy vương lại không có mặt ở kinh thành.

Bệnh tình của nàng ngày càng nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn cố gắng một mình chịu đựng, không muốn phiền đến ai, lo lắng sẽ làm chậm trễ việc của Vương gia.

Trong phủ đã mời y phủ kê thuốc nhưng không hiệu quả, gọi thầy lang bên ngoài đến khám cũng không khá hơn. Nếu không mời ngự y trong cung đến xem bệnh, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc trọng đại.

Vì vậy, nha hoàn áo tím quyết định phải chủ động hành động.

“Người không cho phép để lộ chuyển đến trong cung, nhưng không cấm chúng ta báo cho Diêu gia biết. Chúng ta phải nói với phu nhân, ít nhất để bà ấy biết chuyện.”

Phu nhân mà họ nói chính là Diêu phu nhân, mẫu thân của Ngụy vương phi.

Sau khi bàn bạc kỹ càng, hai người quyết định làm như vậy.

Diêu phu nhân đi suốt đêm đến thăm con gái, một tháng trước vẫn thấy con gái vốn còn khỏe mạnh giờ lại ốm nặng như vậy, bà không khỏi đau lòng rơi lệ. Một lúc sau, bà tự nghĩ cách gửi tin tức vào trong cung.

Khi Thái hậu và những người trong cung biết chuyện, họ không chỉ nhanh chóng cử ngự y đến xem bệnh mà còn gửi ngay một bức thư cho Ngụy vương đang luyện binh ở Tịnh Châu.

Ngụy vương không lập tức trở về kinh, mà sau khi hoàn tất mọi công việc ở Tịnh Châu, liền ngay lập tức trở về kinh thành.

Khi Ngụy vương trở về phủ, vương phi đã dần hồi phục. Dù vẫn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt của nàng đã không còn ảm đạm như trước.

Vào ngày đó, lão thái thái Diêu gia mới vừa cùng Diêu đại tiểu thư từ hòa li trở về kinh, đến thăm và chăm sóc cho Ngụy vương phi trong phòng. Bỗng nhiên, Ngụy vương bước vào khung rèm cửa. Lúc đó, Diêu đại tiểu thư đang trò chuyện vui vẻ với Ngụy vương phi, nhưng khi cảm nhận được bóng dáng cao lớn của hắn đứng sát cửa, tiếng cười của nàng ta đột nhiên im bặt.

Căn phòng bỗng trở nên yên lặng.

Ngụy vương không ngờ trong phòng lại có thêm nữ nhân, hắn dừng bước một lúc rồi mới tiếp tục đi vào.

Ở bên kia, tổ tôn Diêu gia đã đứng dậy chào và hành lễ với Ngụy vương.

Tổ tôn Diêu gia và Ngụy vương vốn là người quen từ trước, thậm chí còn thân thiết hơn cả với vương phi.

Trước đây, khi Ngụy vương định chuyện hôn nhân, người được chọn chính là Diêu gia đại tiểu thư này.

Vì vậy, Ngụy vương đã bỏ qua lễ nghi với tổ tôn họ, nhưng vẫn rất lịch sự và tôn trọng họ.

Diêu đại tiểu thư dù vừa hòa li về, nhưng không hề buồn bã mà còn tươi tắn, năng động hơn trước. Dù đứng trước Ngụy vương, nàng ta rất lễ phép nhưng không quá cứng nhắc.

Cảnh tượng này khiến Ngụy vương phi cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Nàng chợt nhận ra, người thật sự xứng đôi với Vương gia, vốn là tỷ tỷ của mình.

Từ nhỏ họ đã là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, tình cảm gắn bó sâu đậm hơn nhiều so với mối quan hệ giữa nàng và Vương gia.

Dù sau này người gả cho Vương gia là nàng, nhưng sau khi thành thân, hai người lại sống xa cách. Vương gia thường xuyên đóng quân bên ngoài, còn nàng thì một mình ở lại kinh thành, nuôi con và quán xuyến mọi việc trong phủ.

Nói ra thì thật trùng hợp: sau năm năm, khi Vương gia cuối cùng cũng trở về kinh, thì tỷ tỷ cũng vừa lúc hòa ly trở lại.

Từng sự kiện xâu chuỗi lại, nếu bảo rằng giữa họ không có duyên phận, nàng thật sự không tin nổi.

Dù bây giờ là nàng làm Vương phi trên danh nghĩa, nhưng thực chất, nàng chỉ là người chen vào giữa hai người vốn thuộc về nhau. Bởi vì, từ đầu đến cuối… trái tim của Vương gia chưa từng đặt nơi nàng.

Họ đứng cạnh nhau đúng là trai tài gái sắc, dung mạo xứng đôi vừa lứa. Nhìn thế nào cũng giống như một đôi trời sinh.

"Khụ khụ khụ..."

Gần đây nàng thường hay trầm ngâm suy nghĩ, càng nghĩ, lòng lại càng nặng nề. Vốn thân thể đã đỡ hơn đôi chút, giờ lại vì cảm xúc dâng trào mà không nhịn được ho dữ dội.

Diêu đại tiểu thư, Diêu Phẩm Nghiên, vốn chuẩn bị cáo từ rời đi, thấy vậy vội vàng quay lại.

Còn Ngụy vương, nghe thấy tiếng ho của thê tử, cũng vội vàng quay đầu nhìn. Hai người đứng không xa mép giường, lúc này cùng lúc tiến lại, hành động bất giác có phần ăn ý.

Những động tác vô thức ấy, khi lọt vào mắt Ngụy vương phi, lại chẳng khác nào một nhát dao đâm thẳng vào lòng nàng.

“Nàng sao rồi?”

Ngụy vương nhanh chóng bước đến ngồi xuống bên mép giường, vén áo cho gọn, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt lo lắng nhìn thê tử chăm chú hỏi.

Ở phía bên kia, Diêu Phẩm Nghiên cũng tỏ ra vô cùng lo lắng và căng thẳng: “Đúng vậy, muội muội, muội thấy trong người thế nào rồi?” Rồi nàng cau mày nói thêm: “Lúc nãy vẫn còn ổn, sao tự nhiên Vương gia vừa trở về thì muội lại trở nặng như vậy?”

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội không sao.”

Ngụy vương phi yếu ớt thở vài hơi, rồi gắng nở nụ cười: “Hôm nay đã làm phiền tổ mẫu và tỷ tỷ. Trời cũng đã tối rồi, hai người mau về nghỉ sớm đi, muội thực sự không sao cả.”

“Muội thật sự không sao?”

Diêu Phẩm Nghiên vẫn không yên tâm, chăm chú nhìn kỹ sắc mặt của nàng, không kìm được nói: “Muội xem mình đi, sắc mặt trắng bệch thế kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc. Vậy mà còn nói là không sao được?”

Sau đó, nàng ta lại sắp xếp một hồi, bảo Thanh Cúc và các nha hoàn mau chóng đi mời đại phu trong phủ tới xem.

Rồi còn nói thêm: “Nếu thật sự không ổn, vẫn nên vào cung một chuyến, mời ngự y đến khám cho chắc chắn.”

Nhưng Diêu Phẩm Nghiên càng quan tâm săn sóc như vậy, Ngụy vương phi lại càng cảm thấy khó chịu trong người.

Bệnh của nàng không chỉ vì thời tiết hay thể trạng, mà phần lớn là do lo nghĩ quá nhiều, phiền muộn tích tụ thành bệnh. Mà nguyên nhân sâu xa, chính là từ mối quan hệ giữa Diêu Phẩm Nghiên và Ngụy vương.

Nàng yêu Ngụy vương quá sâu, lại quá dè dặt, quá cẩn trọng… nên không tránh khỏi lúc nào cũng nơm nớp, lo được lo mất.

Thanh Cúc là người hầu đã theo hầu bên cạnh chủ tử nhiều năm, tuy chủ tử chưa bao giờ nói rõ tâm sự, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng chủ. Hơn nữa, đây là Ngụy vương phủ, cần gì một người ngoài đến đây tự ý can thiệp, sắp đặt mọi việc?

Thanh Cúc liền nhanh chóng nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ chúng ta biết nên làm thế nào. Trời cũng đã tối, lại thêm gió lạnh, chi bằng ngài hãy đưa lão thái thái về nghỉ sớm. Nếu thật sự lo cho Vương phi, hôm khác lại tới thăm cũng chưa muộn.”

Diêu Phẩm Nghiên sững người, như thể lúc này mới chợt nhận ra sự không thích hợp.

Nàng ta có chút xấu hổ, vội vàng cúi đầu cáo từ phu thê Ngụy vương: “Vậy thần nữ xin cáo lui.”

Ngụy vương khẽ gật đầu đáp lại.

Sau ngày hôm đó, Diêu Phẩm Nghiên thường xuyên lui tới phủ. Không chỉ riêng nàng ta, mà cả người Diêu gia cũng đến thường xuyên hơn.

Thậm chí, có lần Ngụy vương phi tận tai nghe thấy lời của lão thái thái (bà nội Diêu Phẩm Nghiên) nói với nàng: “Nhị cô nương (chỉ Ngụy vương phi) bệnh mãi không khỏi, chỉ sợ không sống được bao lâu. Con với Ngụy vương mới là người có duyên thực sự. Dạo này con hãy đến phủ nhiều hơn một chút, để ngày sau, nếu chẳng may nhị cô nương qua đời, con cũng dễ trở thành kế thất.”

Bà còn nói thêm: “Năm xưa, hôn sự mà tổ phụ con định ra vốn là dành cho con và Ngụy vương mà.”

Ban đầu, Diêu Phẩm Nghiên không đồng ý với lời gợi ý đó. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta dần dần bị lão thái thái thuyết phục…

Sau đó không lâu, liền xảy ra cảnh tượng như hiện tại. Tổ tôn Diêu gia (bà và cháu gái Diêu Phẩm Nghiên) ngang nhiên ra vào phủ Ngụy vương, dáng vẻ không khác gì đã sớm coi nơi này là nhà của mình, như thể họ mới chính là nữ chủ nhân chân chính của phủ này.

Ngụy vương bận rộn quân vụ, hiếm khi ở nhà. Mỗi đêm khi trở về, Ngụy vương phi đều đã ngủ.

Phu thê bọn họ, hầu như không có lúc nào nói chuyện được vài câu.

Còn Diêu Phẩm Nghiên thì ngược lại, mỗi lần Ngụy vương phi nhìn thấy nàng ta, nàng ta đều ăn vận rực rỡ, trang điểm xinh đẹp lộng lẫy. Sau đó luôn tươi cười rạng rỡ, vui vẻ kể rằng vừa nãy lúc nàng ta đến, tình cờ gặp Vương gia ngoài cửa.

Còn nói, Vương gia là người tốt, thân phận cao quý nhưng vẫn lễ độ và khách khí.

Hắn còn cảm ơn nàng ta vì đã quan tâm đến Vương phi trong suốt thời gian qua.

Lặp đi lặp lại như thế, Ngụy vương phi dần dần cảm thấy lòng nguội lạnh, như tro tàn.

Thực ra, giữa phu thê nàng không phải chưa từng có tình cảm. Chỉ là bệnh tình của nàng mãi không thuyên giảm, tính tình cũng ngày càng trầm lặng, u uất. Hoàn toàn không giống Diêu Phẩm Nghiên luôn tươi tắn, hoạt bát và rạng rỡ.

Ngụy vương vốn là người trầm lặng, ít nói. Hai phu thê thường ngồi cạnh nhau mà không nói được mấy lời, chỉ là một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.

Nghĩ đến cảnh mình ở bên Vương gia, lại nhớ tới lúc đại tiểu thư Diêu gia ở cùng chàng, Ngụy vương phi càng thêm xót xa và tủi thân. Trái tim vốn đã nguội lạnh, giờ lại càng không muốn mở miệng, không muốn nói gì thêm.

Đến nước này rồi, điều duy nhất nàng còn lo lắng... chính là con trai mình.

Nàng biết rõ, sau khi mình qua đời, Ngụy vương sớm muộn gì cũng sẽ tái giá. Mà bất luận sau này người kế tiếp theo ngồi vào vị trí Vương phi là ai, thì nàng ta và những đứa con tương lai đều có thể trở thành mối đe dọa với địa vị của Khang An, con trai nàng.

Khang An còn quá nhỏ, còn chưa hiểu gì. Nàng không muốn sau này con mình phải sống những tháng ngày lo sợ từng bước, cẩn thận như đi trên mặt băng mỏng.

Vì thế, khi trong lòng Ngụy vương phi đã hoàn toàn nguội lạnh, nàng bắt đầu thật sự nghiêm túc sắp xếp hậu sự cho mình.

“Thần thiếp cảm thấy… thân thể này, e là không qua khỏi.” Nàng khẽ nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người nàng phủ một chiếc chăn lông mềm dày, khuôn mặt bình thản và tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Ngồi bên cạnh nàng là Ngụy vương. Nghe thấy lời đó, ánh mắt hắn lập tức nhìn sang, trầm ngâm đánh giá.

“Đừng nói bậy.” Hắn lên tiếng, giọng điệu nghiêm khắc nhưng vẫn ôn hòa: “Thái y nói bệnh của nàng là do lo nghĩ quá nhiều mà thành. Chỉ cần buông bớt tâm sự, đợi sang xuân, bệnh sẽ thuyên giảm.”

Nhưng nàng biết, nàng có thể không nghĩ đến Vương gia sao? Nếu trong lòng nàng không còn yêu, không còn để tâm đến hắn, thì có lẽ thật sự có thể nhẹ lòng. Nhưng làm sao buông nổi?

Nhiều chuyện trên đời, đâu phải nói buông là buông được. Nếu tâm bệnh dễ chữa như lời vị ngự y nói, thì cớ gì còn bao nhiêu người vì u sầu, vì đau lòng mà mang bệnh, mà lìa đời?

Tâm người… mới là thứ khó khống chế nhất.

“Xin Vương gia hãy để thiếp nói hết đã.” Ngụy vương phi lên tiếng, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát. Nàng hiểu rõ thân thể mình, và nàng chỉ còn một tâm nguyện… là trong những ngày cuối cùng, có thể sắp xếp mọi chuyện chu toàn cho con trai mình.

Ngụy vương vẫn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen thẫm không rời khỏi khuôn mặt gầy gò, nhợt nhạt ấy. Hắn nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt từng rất sáng, rất có thần, vậy mà giờ đây đã trở nên khô héo, như thể ánh sáng trong đó sắp cạn kiệt.

Bất chợt, hắn nhớ đến đêm tân hôn, lần đầu tiên họ gặp mặt.

Khi đó, đôi mắt nàng đen láy, sáng rực và sinh động, như biết nói, như mang theo cả một bầu trời xuân sắc.

Mới mấy năm trôi qua thôi…

Tình cảm giữa họ, dù không nồng cháy hay sâu đậm, nhưng nghĩa phu thê và vẫn có trách nhiệm. Hơn nữa, họ còn có chung một đứa con, một sợi dây nối liền cả hai.

Chính vì vậy, Ngụy vương luôn dành cho thê tử sự tôn trọng..

“Vương phi cứ nói, không cần e ngại.” Ngụy vương nghiêm túc đáp.

Ngụy vương phi chợt có động tác chủ động hiếm hoi, nàng gắng sức nhích người, muốn tựa vào lòng phu quân. Ngụy vương thoáng sững người, ngạc nhiên trong khoảnh khắc, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra, đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.

Dựa vào lồng ngực vững chãi ấy, Ngụy vương phi như mới tìm được chút bình yên cuối cùng, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác an ủi xen lẫn tiếc nuối…

Nàng an nhiên nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vương gia, thần thiếp e rằng không thể giữ thân mình được nữa. Dù trước đây Vương gia có nghĩ đến nạp thêm thiếp, nhưng thần thiếp vẫn là đích thê, còn Khang An là con trai trưởng của đích thê. Thần thiếp biết rõ, khi thần thiếp đi rồi, sớm hay muộn Vương gia sẽ muốn tái hôn. Khang An còn nhỏ tuổi, nếu ngài tái hôn, nhất định phải chọn người có tính tình dịu dàng, hiền hậu.”

“Vương gia, ngài nhất định phải hứa với thần thiếp, dù có thế nào cũng phải luôn yêu thương Khang An. Dù sau này ngài có thêm con, cũng tuyệt đối đừng để Khang An cảm thấy bị bỏ rơi. Nó còn quá nhỏ…”

“Bổn vương sẽ hứa với nàng.” Ngụy vương ôm lấy nàng, vô cùng đua lòng, hắn đặt cằm lên đầu nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói: “Nhưng nàng cũng phải hứa với bổn vương, đừng lo lắng quá nhiều, hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân.”

“Vâng.” Ngụy vương phi gật đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ lo âu.

Thời gian trôi qua, đông rồi lại xuân đến.

Cùng với những ngày ấm áp dần lên, sức khỏe của Ngụy vương phi cũng có phần khá hơn so với mùa đông trước. Nhưng sau một cơn bệnh nặng như thế, thân thể nàng hoàn toàn suy yếu.

Bây giờ, nàng không thể rời khỏi thuốc được nữa, cũng không còn vẻ thần thái như trước kia.

Không chỉ có những việc lặt vặt trong nhà khiến mọi người phải lo toan, mà tổ tôn Diêu gia thực sự cũng thường xuyên đến phủ.

Sức khỏe Ngụy vương phi yếu, không gọi họ thì họ không đến, nhưng mỗi lần họ đến, bệnh tình của nàng lại càng thêm nặng.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, từ hè sang thu, Ngụy vương phi cuối cùng cũng hoàn toàn gục ngã, bệnh một lần là không thể tỉnh lại được nữa.

Khi có người từ trong cung đến thăm, nàng đã trong tình trạng rất nguy kịch.

Trong cơn mê man, nàng vẫn thấy tổ tôn hai người không rời khỏi giường mình, như thể sợ nếu họ rời đi thì Ngụy vương sẽ nghĩ đến chuyện tái giá.

Lúc này Ngụy vương phi không còn nhìn rõ nữa, chỉ mơ hồ thấy một bóng người tiến đến bên mình.

Nàng khó nhọc vươn tay, nắm lấy tay Ngụy vương. Ngụy vương ngồi xuống mép giường, thấy vậy liền cúi người đến gần bên môi nàng.

“Vương gia, xin ngài hứa với thần thiếp.” Nàng nói: “Hãy chăm sóc thật tốt cho Khang An. Nếu ngài muốn… muốn tái giá, thì cũng nhất định phải luôn luôn yêu thương Khang An. Nếu không… nếu không thì dù thần thiếp hóa thành ma quỷ cũng không thể yên lòng mà rời đi.”

“Được! Bổn vương hứa với nàng.” Ngụy vương, vốn không ngại sinh tử trên chiến trường gươm đao, nhưng khi nhìn thấy thê tử sắp lìa xa, không khỏi xúc động. Hắn siết chặt tay nàng, nghiêm túc hứa: “Nàng nói gì, bổn vương đều đồng ý.”

Ngụy vương phi nhẹ nhàng khép mắt lại, vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Nàng còn muốn nói vài câu nữa, nhưng trong người đã không còn sức lực.

Ngụy vương thấy nàng vẫn còn muốn nói, liền nghiêng đầu lại gần bên môi nàng để lắng nghe.

Giọng nói của nàng rất yếu ớt, dù Ngụy vương có thính giác tốt đến mấy cũng chỉ nghe được mơ hồ, không rõ ràng.

Chỉ thoáng nghe nàng nói: “Thần thiếp... thần thiếp… lòng đã nghiêng về Vương gia, không thể buông bỏ được. Nếu bớt yêu Vương gia một chút, cũng không đến nỗi phải đi đến như hôm nay.”

Nói xong, nàng hoàn toàn bất tỉnh.

Trên mặt nàng dường như còn chưa nói hết điều gì, chỉ là, người nàng đã rời đi, tự nhiên không thể nói thêm được gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment