Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 176

Trước khi qua đời, Chu Thừa Chí đã hoàn toàn chết tâm với người thê tử kết tóc của mình.

Trước kia, trong lòng hắn có lẽ vẫn còn giữ lại một chút áy náy, cùng vài phần cảm tình từ thuở thanh mai trúc mã, phu thê tuổi trẻ. Nhưng tất cả những áy náy và tình cảm đó, cuối cùng đều tan biến sạch sẽ, theo sự độc ác và lạnh lùng vô tình đến tận cùng của nàng.

Chu Thừa Chí ra đi mang theo nỗi thất vọng sâu sắc dành cho người đích thê, cùng với một niềm thương nhớ khắc khoải dành cho Quách thị.

Trong khoảnh khắc hấp hối, thậm chí hắn còn nhớ đến câu nói cuối cùng của đích thê. Nàng từng nói rằng hắn đã ăn nhầm thịt của Quách thị, rằng nếu thật sự có kiếp sau, thì hắn và Quách thị sẽ có thể kết thành một đoạn duyên phận khác.

Hắn cũng mong là như vậy.

Nếu kiếp sau thực sự tồn tại, hắn hy vọng có thể gặp được Quách thị ngay từ đầu, trước khi nàng gả cho người khác, trước khi hắn lấy Mạnh thị… bọn họ sẽ có thể gặp nhau sớm hơn, đúng thời điểm.

Dù cho không thể đầu thai vào nhà đế vương, không làm hoàng đế nữa, chỉ cần có thể cùng nàng sống trọn đời như phu thê bình thường, cả đời bình lặng yên ả, thì hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Chỉ là, hắn vạn lần không ngờ, trong khoảnh khắc ý thức mơ hồ cuối cùng, điều ước ấy lại thật sự có thể thành hiện thực.

Mở mắt ra lần nữa, hắn không phải đi xuống âm phủ, mà là thực sự tái sinh làm người. Nhưng không phải bắt đầu lại từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, mà là trực tiếp đầu thai vào thân thể của một nam nhân trẻ hơn hai mươi tuổi.

Điều kỳ lạ là… người nam nhân này lại trùng tên với hắn ở kiếp trước, dung mạo cũng giống hệt như hắn ngày trước.

Chỉ là, tuy cùng mang một gương mặt, nhưng lại là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Kiếp trước hắn là bậc đế vương tôn quý, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, khí chất tao nhã cao quý, từng cử chỉ đều mang theo phong thái quyết đoán và uy nghi của bậc quân vương.

Còn hiện tại, dù vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng đã nhuốm vẻ tang thương, mệt mỏi và bạc nhược. Trong đường nét vẫn thấp thoáng nét tuấn tú thuở xưa, nhưng toàn bộ đã bị sự khắc khổ và kiệt quệ làm cho lu mờ, không còn chút gì nổi bật.

Một gương mặt như vậy, nếu đặt giữa đám đông, cũng chỉ là người bình thường chẳng ai để tâm đến.

Buồn cười tha, dù hiện giờ không còn là của con người kiếp trước kia, dù đã không còn thân phận đế vương tôn quý năm nào, hắn vẫn không thể buông bỏ được cái "giá" của một bậc đế vương.

Chu Thừa Chí nhìn vào gương đồng, chăm chú nhìn gương mặt mình, hắn vô cùng kinh ngạc.

Và cũng cảm thấy không biết phải phản ứng thế nào.

Còn chưa kịp để hắn hoàn toàn hoàn hồn, cánh cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra. Một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi bước vào.

“Ngươi tỉnh rồi.” Người phụ nữ nói với giọng thản nhiên, không mang chút nhiệt tình nào.

Nàng mặc áo váy vải thô, đầu quấn khăn, thậm chí còn chẳng liếc nhìn Chu Thừa Chí lấy một cái. Sau lời chào đơn giản ấy, nàng liền đi đến góc phòng, cúi xuống lục tìm gì đó.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, trên gương mặt Chu Thừa Chí lại hiện lên vẻ vui mừng thực sự.

“Ái phi!” Hắn mừng rỡ gọi, dùng hai tay giữ lấy vai người phụ nữ, kích động nói: “Là trẫm! Là trẫm đây!” Hắn tràn đầy chờ mong, đợi phản ứng của nàng.

Nhưng có lẽ vì hắn dùng sức quá mạnh, khiến nàng đau, người phụ nữ cau mày không vui, liếc nhìn hắn một cái.

Nàng sững sờ nhìn gương mặt hắn ở khoảng cách gần, rồi bỗng mím môi cười nhạt, trong giọng nói có phần mỏi mệt: “Đúng vậy, ngươi cũng đến rồi à?”

Nàng nói như thế.

Thế là, hai người… cũng coi như đã nhận ra nhau.

Nhưng Chu Thừa Chí không thấy trên mặt người phụ nữ có chút biểu hiện vui mừng nào, trong lòng hắn thoáng chút thất vọng.

Nghe giọng nói của nàng, rõ ràng là nàng nhận ra hắn. Nói cách khác, nàng cũng giống hắn, đều là người của kiếp trước.

Chu Thừa Chí thấy vậy, cũng tạm ngưng sự vui mừng, nghiêm túc hỏi: “Hiện giờ đây xảy ra chuyện gì rồi?”

Người phụ nữ lúc này vẫn là Quách Vi, tên nàng ở kiếp trước.

Quách Vi đến đây sớm hơn Chu Thừa Chí một chút, giờ đã hiểu rõ tình hình, cũng không còn cảm thấy chuyện trước mắt có gì là tốt đẹp.

Hiện tại, nàng tuy như ý muốn, đã thành phu thê với người đàn ông này, nhưng người đó không phải là vị đế vương cao quý ngày trước. Thậm chí, hắn còn chẳng được xem là con nhà giàu sang quyền quý.

Hai phu thê họ chỉ là một đôi phu thê bình thường nhất trong kinh thành. Họ chỉ có thể che mưa chắn gió, sống trong một căn nhà nhỏ, cuộc sống bấp bênh, làm việc cật lực nhưng đều không có nghề nghiệp ổn định, thường xuyên vì mấy đồng bạc ít ỏi mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Từ sáng nay đến giờ, nàng đã nghe không ít lần chuyện hắn vì vài đồng tiền ít ỏi mà mất mặt, thậm chí còn đánh nhau với người khác.

Nàng chưa từng nghĩ rằng, hai người họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.

Ban đầu, nàng không quá lạnh lùng với hắn, trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng. Luôn nghĩ rằng có thể hắn không phải là một tên cậu ấm nghèo khó. Có thể một ngày nào đó, sẽ có người của một nhàu giàu trong kinh thành nhận hắn về.

Nhưng nàng hoàn toàn mất hy vọng rất nhanh.

Dù thế giới này vẫn là thế giới quen thuộc, nhưng giờ đây lại vô cùng xa lạ.

Chu gia vẫn còn đó, nhưng hoàng thất hiện giờ không còn liên quan gì đến người đàn ông bên nàng. Mà nhiều người cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng người đàn ông bên nàng, kể cả bản thân nàng, đều chỉ xuất thân từ tầng lớp dân thường bình dân.

Cha nương họ, ông bà tổ tiên… thậm chí lên đến vài thế hệ trước đó, đều là người bình thường không quyền lực hay địa vị gì.

Nàng nghĩ, dựa vào hắn mặc bộ y phục quý giá và cuộc sống sung túc trước kia thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.

“Sao lại thành ra thế này? Ngươi không nhận ra sao?” Dù hắn giờ không còn là hoàng đế, nàng cũng chẳng cần phải giữ ý tứ với hắn nữa. Lần này, nàng sẽ bù đắp hết những gì mình đã thiếu sót trong kiếp trước.

“Ta khuyên ngươi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Ngươi nên biết rõ thân phận của mình bây giờ, nếu nói không lựa lời mà gây ra rắc rối, ta sẽ không ngần ngại bất hòa với ngươi đâu.”

“A Vi, sao bây giờ thái độ của ngươi lại thay đổi như thế?” Chu Thừa Chí mặt nghiêm trọng, tiếp tục nói lòng mình: “Trẫm… ngay cả trước khi chết vẫn luôn nghĩ về ngươi.”

Quách Vi nhăn mặt, đầy chán ghét nói: “Ta chỉ có một mình, không chốn nương thân sống qua bao năm lạnh lẽo trong cung, lúc đó ngươi đâu có nghĩ đến ta? Trước khi chết, ngươi nghĩ ta là gì? Giờ nhìn ngươi như vậy, ngươi chính là kẻ đã làm hại ta.”

Chu Thừa Chí nói tiếp: “Giờ ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, chúng ta làm phu thê có được không? A Vi, trước kia ngươi đã nói, ngươi không hề muốn ta làm hoàng đế, ngươi chỉ mong ta là người thường mà thôi. Nếu thế, ngươi có thể thoải mái gặp ta trước khi thành thân, như vậy chúng ta mới có thể thành phu thê.”

“Vậy bây giờ không phải là điều ngươi mong muốn sao?”

Chu Thừa Chí càng nói như vậy, sắc mặt Quách Vi càng trở nên khó coi.

Nếu kiếp trước nàng biết có ngày mình sẽ nói ra những lời như sét đánh ấy, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ thốt ra.

Quách Vi biết lúc này tranh cãi cũng chẳng có tác dụng gì, nên chỉ khẽ cười. Nhưng nụ cười đó vào trong mắt Chu Thừa Chí, lại mang theo vẻ mỉa mai.

Chu Thừa Chí im lặng.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Hắn từng vô số lần hy vọng cảnh tượng này sẽ diễn ra như ý muốn, nhưng khi thực sự đến, hắn lại không thấy vui.

Nàng cũng vậy, không hề vui vẻ chút nào.

Cuộc sống hiện tại thật sự không dễ dàng với hắn. Hắn không có tài năng gì đặc biệt, chẳng có năng khiếu gì để phát triển, nên cũng không thể dựa vào nghề nào đó mà kiếm sống ổn định. Hắn chỉ có thể làm mấy công việc vặt vãnh để kiếm chút tiền lẻ, đủ để trang trải bữa ăn.

Cả đời làm vua sống trong nhung lụa, bây giờ phải dựa vào chính đôi tay mình để kiếm sống, với hắn mà nói, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

Quách Vi muốn có cuộc sống khá hơn một chút. Dù kiếp trước nàng từng trải qua cuộc sống thoải mái lâu dài, nhưng khi còn là tiểu thư trong nhà, cuộc sống của nàng cũng rất bình thường. Hơn nữa, Quách gia nhiều đời làm nghề y, bản thân nàng cũng học một chút y thuật.

Hiện giờ, nghề này của nàng vừa đủ dùng để kiếm sống.

Không nói kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng đủ để sống no đủ, thỉnh thoảng ăn được chút thịt cũng không thành vấn đề.

Ai cũng có lòng tham, khi Quách Vi cảm thấy mình đang phải tự kiếm tiền để nuôi phu quân, thì càng không còn chút hy vọng nào vào cuộc hôn nhân này. Một người đàn ông, nếu đến việc tự nuôi sống bản thân cũng không làm được, thì hắn có giá trị gì?

Dần dần, những tình cảm năm xưa cũng dẫn tiêu tan trong cuộc sống khắc nghiệt này.

Quách Vi còn trẻ, lại có mưu lược, chỉ cần nàng muốn, vẫn có thể nhận được một chút thương tình của chủ nhân hay lão gia, những người có thể thương yêu tuổi trẻ và sự dịu dàng của nàng.

Ban đầu nàng còn biết cách che giấu. Nhưng lâu dẫn, Quách Vi làm việc càng ngày càng trắng trợn và táo bạo hơn.

Người ta có thể chết đuối trong những lời đàm tiếu trên phố. Trong nhà lại có thê tử như thế, Chu Thừa Chí làm phu quân đương nhiên trở thành trò cười. Thê tử thì bên ngoài đi theo trai, hắn bất lực chịu đựng, hàng xóm cười chê sau những buổi tụ tập uống trà.

Chu Thừa Chí đã không còn biết đến tức giận nữa.

Cuộc sống khó khăn khiến hắn quên mất lòng tự trọng. Thậm chí hắn còn nghĩ, sống trong uất ức và nhục nhã như vậy, thà tự kết liễu đời mình cho xong mọi chuyện.

Nhưng con người vốn tham sống sợ chết, hắn cũng không ngoại lệ. Muốn tự kết thúc cuộc đời, hắn cũng không làm nổi.

Mỗi đêm khi tỉnh giấc sau giấc mơ, hắn lại nhớ thê tử đã cùng hắn kết tóc se duyên.

Đến lúc này, hắn mới thật sự hiểu được điều gì là quý giá.

Ngày ấy Quách thị rất yêu hắn, nhưng thật ra chỉ yêu quyền thế và ngai vàng của hắn mà thôi. Nàng nói những lời ngọt ngào với hắn, nhưng tất cả chỉ là lừa dối.

Giống như bây giờ, nàng nằm bên cạnh một người đàn ông khác, dùng những thủ đoạn tương tự để thao túng người đàn ông đó.

Tất cả chỉ là công cụ nàng dùng để vươn lên, củng cố vinh hoa phú quý, dùng để có được những ngày tốt đẹp.

Cái gọi là tình yêu chân thật, tình cảm thật lòng, nàng vốn chưa từng có.

Chu Thừa Chí bỗng cảm thấy thật buồn cười.

Hắn không khỏi tự hỏi, nếu lúc này đây, người cùng hắn lưu lạc đến tận nơi này là Mạnh thị thì sẽ ra sao?

Nhớ đến Mạnh thị, hắn lại nghĩ về lần cuối cùng gặp nàng trong đời.

Lúc đó, khi hắn biết nàng đã giết Quách thị, còn ghê tởm dùng thịt Quách thị làm đồ ăn cho hắn, sau đó còn mắng nàng là kẻ độc ác.

Năm đó, nàng không như vậy, vậy vì sao lại trở thành điều mà hắn ghét nhất?

Nửa đêm, bụng Chu Thừa Chí kêu réo vì đói, đói đến mức không thể ngủ, chỉ còn cách nghĩ ngợi miên man.

Hắn không bao giờ tưởng tượng được, người từng là đấng tối cao, bây giờ lại phải sống cảnh thiếu ăn thiếu mặc.

Trong lòng hắn biết rõ, nếu muốn tiếp tục sống thì phải chấp nhận chịu khổ.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa có tuyết vừa có gió lạnh, hắn mệt mỏi lê thân ra cửa đi kiếm sống. Nhưng vì quá đói, thể lực không còn đủ sức chịu đựng, đột nhiên ngã quỵ và bất tỉnh ngay trên mặt đất.

Trong lúc hôn mê, hắn không biết từ đâu lăn đến một thỏi bạc ngay dưới chân mình.

Chu Thừa Chí mừng rỡ vô cùng, liền vội vàng chộp lấy.

Nhưng xung quanh có đám ăn mày cũng nhìn thấy, chúng lập tức lao tới tranh giành.

Nếu là trước kia, Chu Thừa Chí sẽ chẳng thèm để ý đến thỏi bạc này. Nhưng bây giờ thì khác

Một thỏi bạc nhỏ bé này đủ để hắn sống sót qua mùa đông khắc nghiệt.

Dù có bị đá đau chân, bị đám ăn mày đánh bầm mặt, hắn cũng quyết giữ chặt không buông.

May thay, lính tuần tra xuất hiện, đám ăn mày thấy sợ quan nên lập tức giải tán.

Thỏi bạc kia rơi xuống từ chiếc xe ngựa phía trước, một nha hoàn trang điểm chỉnh tề nhẹ nhàng buông rèm xe xuống.

Nàng nói với chủ tử của mình: “Phu nhân, người kia đã cầm lấy bạc rồi ạ.”

Người được gọi là “Phu nhân” có dáng vẻ oai nghiêm, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không để tâm nhiều trong lòng.

Nha hoàn tiếp tục nói: “Trời sắp tối rồi, lại chuẩn bị có tuyết rơi. Nếu không có việc gì thì phu nhân nên tìm lý do xuất cung, nếu không, thế tử lâu không thấy ngài về sẽ sốt ruột.”

Phu nhân mỉm cười đáp: “Chỉ là Hoàng hậu hơi lo lắng một chút thôi, có gì quan trọng đâu mà phải lo?”

Nha hoàn nói tiếp: “Thế tử đang mong chờ được gặp ngài.”

Phu nhân Mạnh gia, tên gọi là Lan Tĩnh, là thiên kim tiểu thư của phủ Mạnh quốc công. Nàng được gả cho Thế tử gia của phủ Lục quốc công, sau khi hai người thành thân, sống rất hòa thuận, tình cảm phu thê gắn bó.

Hiện giờ, dưới gối họ đã có một trai một gái.

Mạnh thị không vén màn xe ra xem người trong tuyết, chỉ liếc qua một cái, bởi vì nàng biết kiếp này, đời này, giữa nàng và người đó sẽ không còn bất cứ mối liên hệ gì nữa.

Bây giờ hắn đã như ý nguyện, lấy được người con gái mình yêu nhất làm thê. Dù sau hôn nhân cuộc sống có khó khăn bận rộn đến đâu, thì đây cũng là điều hắn xứng đáng có được.

Hắn sớm đã nên biết sẽ có ngày như thế này.

Nàng có thể cho hắn than sưởi vào những ngày tuyết lạnh, cho hắn một ít bạc để vượt qua mùa đông, cũng coi như là nàng đã cuối cùng thể hiện lòng nhân từ.

Kiếp trước, mối quan hệ phu thê của họ từng có lúc tốt lúc xấu, cũng coi như một đoạn duyên phận. Nhưng từ đây về sau, họ sẽ không còn bất cứ liên hệ gì với nhau nữa.

Nàng trở thành quý phu nhân, còn hắn chỉ có thể lấy chiếc mũ xanh (ám chỉ quan chức hạng thấp).

—--------

Bình Luận (0)
Comment