Diêu Phẩm Nghiên mang theo sự không cam lòng, oán giận và hận thù mà rời khỏi thế gian. Thế nhưng ông trời vẫn không bạc đãi nàng, bởi sau khi chết, nàng lại được trọng sinh một lần nữa.
Lần này, nàng không trọng sinh về lúc đã cùng Tề Tu Ngôn hòa ly, mà may mắn quay về thời điểm nàng còn chưa xuất giá.
Nói cách khác, lúc này các trưởng bối trong nhà vẫn chưa quyết định để Nhị cô nương thay nàng gả vào phủ Ngụy Vương, người hiện tại được hứa hôn với Ngụy Vương vẫn chính là nàng.
Diêu Phẩm Nghiên mừng đến phát khóc, xúc động không nói thành lời.
Thì ra, những điều nàng mong muốn, rốt cuộc vẫn có thể thành hiện thực.
Mang theo chút phấn khích xen lẫn dè dặt, Diêu Phẩm Nghiên sai nha hoàn đến giúp mình rửa mặt, chải đầu, trang điểm thật chỉnh tề. Tính theo thời gian, nếu nàng nhớ không lầm, thì trong buổi vấn an tổ mẫu lần này, tổ mẫu sẽ nhắc đến chuyện đổi hôn sự, muốn đổi người gả vào phủ Ngụy Vương.
Vì đã được trọng sinh, có cơ hội thay đổi vận mệnh, nên những oán giận đối với tổ mẫu ở kiếp trước, giờ đây cũng dần tiêu tan theo thời gian.
Hiện tại, nàng vẫn là cô gái nhỏ thích rúc vào lòng tổ mẫu làm nũng, tìm lấy sự yêu chiều năm xưa.
Diêu Phẩm Nghiên như một chú chim nhỏ hân hoan bay thẳng đến viện của lão thái thái. Khi nàng tới nơi, lại thấy mẫu tử kế phòng đã đến từ trước, bước chân nàng lập tức chậm lại một nhịp.
Phải nói rằng, kiếp trước bị người kế phòng chèn ép quá thê thảm, đến mức dù hiện tại mọi chuyện còn chưa bắt đầu, trong lòng nàng đã sớm nhen nhóm mối hận với bọn họ.
Thế nhưng, vì nàng đã trọng sinh và nắm giữ lợi thế, nên đời này định sẵn là nàng sẽ sống một cuộc đời huy hoàng. Bởi vậy, trong hận ý của nàng còn lẫn vào một chút đắc ý cao ngạo.
Cứ như thể nàng là thần tiên trên mây cao, còn bọn họ chỉ là phàm nhân thấp hèn.
Diêu Phẩm Nghiên hơi hếch cằm lên, tư thế càng thêm kiêu ngạo hơn so với kiếp trước. Nàng giống như một con công kiêu hãnh rực rỡ đang bước vào chính điện.
“Tổ mẫu ơi ~” Trước mặt lão thái thái, Diêu Phẩm Nghiên xưa nay chẳng cần giữ phép tắc gì nhiều. Nàng làm nũng một tiếng, rồi giống như những lần trước, thân mật bước tới gần lão nhân gia.
Lão thái thái thấy nàng tới thì vui mừng khôn xiết, vừa ôm lấy nàng vừa cười hỏi: “Hôm nay sao mà con vui vẻ thế? Chẳng lẽ có chuyện gì vui à?”
Diêu Phẩm Nghiên liền cười khúc khích, trả lời dẻo miệng: “Chỉ là thấy tổ mẫu, nên con vui thôi.”
Nghe vậy, lão thái thái càng cười hiền từ, ánh mắt đầy yêu thương.
Còn mẫu tử kế phòng ngồi bên kia, từ đầu đến cuối đều cúi đầu im lặng, giống như không nghe thấy gì, cũng không hề chen lời vào.
Sau khi đã thỉnh an xong xuôi, lão thái thái cho người đuổi mẫu tử kế phòng lui xuống, rồi mới thu lại nét mặt vui vẻ, dần trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Con đến đúng lúc, tổ mẫu đang có chuyện muốn nói với con.”
Trong lòng Diêu Phẩm Nghiên biết rõ lão thái thái sắp nói gì, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ ngây thơ chưa hay biết, ngoan ngoãn đáp: “Tổ mẫu cứ nói, con nghe đây.”
Nàng khẽ chỉnh lại tư thế, ngồi đoan trang nghiêm túc ở một bên, như một tiểu thư mẫu mực.
Lão thái thái thở dài một tiếng, rồi nói: “Con cũng biết rồi đấy, phương Bắc đang có biến. Đại Vinh ta chuẩn bị khai chiến với Bắc Địch. Nghe cha con nói, Hoàng Thượng dự định để Ngụy vương xuất quân chỉ huy trận chiến. Người Bắc Địch thì hung hãn tàn bạo, mà Ngụy vương còn trẻ tuổi… Chuyến này đi, e rằng là lành ít dữ nhiều. Cho nên…”
“Tổ mẫu!” Diêu Phẩm Nghiên vội cắt lời bà: “Ngụy vương anh dũng lại giỏi mưu lược. Có người như chàng trấn giữ biên cương, Đại Vinh ta nhất định có thể bảo toàn cương thổ (lãnh thổ). Huống hồ, năm xưa hôn ước giữa cháu và chàng là do tổ phụ lúc còn sống đích thân định ra. Giờ nói hủy là hủy, như vậy chẳng phải sẽ không ổn sao?”
Lão thái thái lại thở dài một tiếng. “Ngụy vương đúng là tuấn tú tài giỏi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Nói thực lòng, nếu con gả cho ngài ấy, thật sự là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Nếu không phải vì lần này chàng phải ra trận chống Bắc Địch, thì tổ mẫu dù thế nào cũng không có ý định để Nhị cô nương thay con gả đi. Nhưng Nghiên Nhi à, con phải nghĩ cho thật kỹ, chuyện này là con bước chân vào một con đường không lối về.”
“Nếu con đã gả sang đó, mà chẳng may Ngụy vương… xảy ra chuyện gì, thì con sẽ phải sống cô độc cả đời, chỉ còn biết nương nhờ cửa Phật.”
“Vâng, con đã nghĩ kỹ rồi.” Diêu Phẩm Nghiên đáp không chút do dự, giọng nói kiên định: “Tổ mẫu, xin người cứ yên tâm. Sau khi thành thân, cháu và Ngụy vương nhất định sẽ phu thê ân ái, hòa thuận như đàn sáo. Hơn nữa, cháu tin Ngụy vương, nhất định chàng sẽ đánh thắng trận này, bình an trở về!”
Thấy cháu gái như biến thành một người hoàn toàn khác, lão thái thái không khỏi đánh giá nàng từ đầu đến chân.
“Mấy hôm trước con còn than thở với tổ mẫu, nói Ngụy vương điện hạ quá nghiêm khắc, lạnh lùng, không biết thương hương tiếc ngọc, bảo ngay cả tên tiểu tử Tề gia cũng còn tốt hơn. Sao mới chớp mắt mà con đã trở nên kiên định như vậy rồi?”
Diêu Phẩm Nghiên lập tức đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.
Không phải nàng giả vờ thẹn thùng hay cố làm ra vẻ, mà thật lòng chỉ nghĩ đến sau này được cùng Ngụy vương phu thê ân ái, nàng liền không nhịn được mà đỏ mặt e thẹn.
“Cháu gái chỉ lỡ lời thôi ạ. Tổ mẫu đừng trêu ghẹo con nữa…”
Thấy cháu gái vừa nhắc đến Ngụy vương đã lộ vẻ thẹn thùng của một cô gái đang yêu, trong lòng lão thái thái cũng dần hiểu rõ nguyên do. Nhưng dù trên gương mặt bà nở nụ cười, vẫn không giấu được chút lo lắng.
Bà lo Ngụy vương ra trận lần này sẽ xảy ra chuyện, lo Nghiên Nhi sẽ phải thủ tiết cả đời.
Ngày đại quân xuất chinh đã cận kề, ý của Hoàng Thượng, Hoàng hậu và cả Quý phi đều mong Ngụy vương nhanh chóng thành thân trước khi lên đường.
Bởi vì lần này đi không biết bao giờ mới trở về, chiến trường hiểm ác, ai dám chắc có thể toàn mạng trở lại?
Nếu có thể tranh thủ thành thân trước khi xuất chinh, để lại chút huyết mạch, thì dù có chuyện gì cũng còn hơn là ra đi tay trắng.
Năm đó, Ngụy vương từng nhận ân cứu mạng từ lão thái gia Diêu gia. Diêu gia ghi nhớ ân tình, mong muốn đáp đền bằng cách gả một cô nương trong nhà vào hoàng thất, trở thành vương phi. Hoàng gia vốn trọng tình nghĩa, lại xem trọng danh dự, nên cũng khó lòng từ chối.
Nhưng việc rốt cuộc là cô nương nào của Diêu gia sẽ được gả đi, thì Quý phi lại muốn đích thân lựa chọn cho thật kỹ càng.
Quý phi vốn không được sủng ái, nên cũng chỉ có thể nhờ đến Hoàng hậu.
May mắn là xưa nay Hoàng hậu và Quý phi vẫn giữ mối giao tình tốt đẹp. Lần này Quý phi chủ động cầu xin, Hoàng hậu cũng không làm khó.
“Vậy thì cứ chọn một ngày, bảo tất cả các cô nương trong Diêu gia đang ở độ tuổi cập kê vào cung một lượt. Đến lúc đó, ngươi và bản cung cùng nhìn xem.” Hoàng hậu nói.
Quý phi vội vã cúi đầu tạ ơn: “Thần thiếp cũng đang có ý đó.”
Vì thời gian gấp gáp, phía hoàng gia không trì hoãn lâu, lập tức phái người đến Diêu phủ truyền chỉ.
Diêu lão thái thái và Diêu Trọng Hòa nghe tin xong, tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ, khách khí tiễn vị công công truyền lời ra về.
“Bảo tất cả cô nương trong nhà cùng vào cung, chuyện này là ý gì?” Lão thái thái cau mày: “Chẳng lẽ… trong cung đã không hài lòng với Nghiên Nhi?”
“Ai mà biết được.” Diêu Trọng Hòa cũng chau mày trầm ngâm.
Vốn dĩ mối hôn sự này là nhờ năm xưa lão thái gia từng cứu mạng Ngụy vương mà có, nếu không có chuyện đó, Diêu gia lấy gì để mơ tưởng đến việc kết thân với hoàng thất? Diêu Trọng Hòa không phải vì sợ họ không hài lòng với Nghiên Nhi, mà là lo trong cung sẽ khinh thường bất kỳ cô nương nào của Diêu gia.
Nếu thật sự để xảy ra chuyện như vậy, thì hậu quả sẽ rất phiền phức.
“Bảo cả bốn vị cô nương đều chuẩn bị thật tốt. Nếu Nghiên Nhi không được chọn, thì ít nhất cũng còn có người khác để trông vào.” Diêu Trọng Hòa nói.
Lão thái thái lại thở dài: “Nếu ngay cả Nghiên Nhi mà còn không được, thì ba đứa kia còn có ai có thể lọt vào mắt người trong cung?”
Diêu gia có mấy cô nương đều có cơ hội được triệu vào cung lần này, khiến Diêu Phẩm Nghiên rất không vui. Nàng không ngờ rằng, kiếp này tổ mẫu và phụ thân vốn đã bỏ ý định gả Diêu Phẩm Nhàn thay nàng vào Ngụy vương phủ, trong nhà cũng không còn ai ngấm ngầm tính chuyện đổi người nữa. Vậy mà bây giờ, người trong cung lại đột nhiên có hành động như vậy.
Điều này khiến Diêu Phẩm Nghiên cảm thấy hoảng hốt.
Nàng sợ rằng bi kịch của kiếp trước sẽ lặp lại một lần nữa.
Vì thế, nàng vội vàng đi tìm Diêu Phẩm Nhàn.
Diêu Phẩm Nhàn có phần bất ngờ. Từ trước đến nay nàng và vị tỷ tỷ này vốn chẳng thân thiết gì, không ngờ hôm nay lại chủ động đến tìm mình.
Buông khung thêu đang làm dở xuống, Diêu Phẩm Nhàn dặn dò nha hoàn Thanh Cúc: “Mời Đại cô nương vào nói chuyện một chút.”
Lời nàng còn chưa dứt, Diêu Phẩm Nghiên đã nghênh ngang bước vào, tay còn vịn lấy tay nha hoàn, vẻ mặt ra chiều thân mật: “Nhị muội muội.”
Diêu Phẩm Nhàn đứng dậy đón, cũng giả vờ thân thiết: “Đại tỷ tỷ.”
Hai người khách sáo đôi ba câu, xem như hàn huyên. Sau đó, Diêu Phẩm Nhàn mời Diêu Phẩm Nghiên ngồi xuống dùng trà nói chuyện.
Thế nhưng, ai cũng biết từ trước đến nay hai tỷ muội vốn không hòa thuận, cuộc nói chuyện lần này rõ ràng chỉ là diễn kịch cho qua. Diêu Phẩm Nghiên cũng không có kiên nhẫn giả vờ quá lâu, chỉ ngồi lại một lát, thấy mục đích đã đạt, liền đứng dậy cáo từ.
Đêm hôm đó, Diêu Phẩm Nhàn bỗng nhiên phát bệnh.
Nghe nói là ăn trúng đồ lạnh, đau bụng dữ dội.
Bùi thị vừa hay tin, liền sốt ruột vội vàng chạy đến viện thăm con gái. Khi ấy, Diêu Phẩm Nhàn đang nằm yên tĩnh trên giường, sắc mặt tái nhợt, người có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng trấn an mẫu thân: “Không sao đâu mẫu thân, chỉ là bị lạnh bụng một chút thôi. Qua một đêm sẽ ổn lại.”
Bùi thị tức giận đến nghiên răng: “Đại cô nương thật đúng là khinh người quá đáng! Tỷ muội tình thâm thế nào nàng cũng không nhớ, tâm địa lại ác độc đến mức này!”
Bà thật sự không thể nào hiểu nổi, chỉ biết lắc đầu, giọng đầy thất vọng: “Trước kia tuy nàng được nuông chiều, nhưng chung quy vẫn là người có chừng mực. Không hiểu sao giờ lại như biến thành người khác. Trong cung mới chỉ truyền lời, bảo các con cùng tiến cung một chuyến thôi, nàng đã vội vàng không đợi nổi, đến nỗi dùng cả loại thủ đoạn đê tiện thế này... Thật sự khiến người ta lạnh cả sống lưng!”
Diêu Phẩm Nhàn biết không thể giấu được mẫu thân, liền nhẹ giọng trấn an: “Vậy cũng tốt mà mẫu thân. Dù sao con cũng chưa từng nghĩ đến việc vào hoàng gia làm dâu. Nay lấy cớ bị bệnh, con có thể viện lý do không vào cung. Dù gì, hôn sự ấy vốn là của tỷ ấy.”
Bùi thị vốn cũng chẳng mong gì con gái phải gả vào của hoàng thất xa lạ, nghe vậy, trong lòng cũng đỡ bực một chút.
Chỉ là nghĩ đến nữ nhi phải chịu thiệt thòi như vậy, trong lòng bà vẫn không cam: “Chuyện này không thể để yên như thế! Để nàng ta vô cớ ra tay hại người, sao có thể không trả giá gì?!”
Nói rồi, cả người Bùi thị tức đến phát run, đôi mắt long sòng sọc, như đã hạ quyết tâm phải đòi lại công bằng cho nữ nhi.
Là bà vô dụng, vì nhà mẹ đẻ không đủ năng lực, nên bây giờ mới khiến cho con gái phải cùng chịu khổ.
Chuyện này mà báo cho lão gia với lão thái thái, thì thế nào? Đại cô nương được sủng ái như thế, việc gì nàng làm, lão gia và lão thái thái đều sẽ ra sức bảo vệ.
“Chỉ hy vọng cuối cùng, dù hôn nhân này có rơi vào tay tam cô nương hay tứ cô nương nào đi nữa, cũng còn đỡ hơn để rơi vào tay nàng.”
Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn lại hiểu rõ, điều đó không thể xảy ra.
Đại cô nương vốn có tiếng tăm vang dội ở kinh thành, còn tam cô nương tứ cô nương thì chẳng có chút danh tiếng nào. Nếu nàng không đi, hôn sự chắc chắn sẽ bị mất vào tay đại cô nương.
…
Thế nhưng, trong cung lại có ý định riêng.
Quý phi đã tinh tế hỏi han từng cô nương của Diêu gia, duy chỉ có một người còn có thể khiến bà vừa lòng một chút, đó chính là vị nhị cô nương Diêu gia kia.
Lúc này, bà thực sự muốn gặp một lần vị Diêu nhị cô nương ấy.
Diêu đại cô nương và Diêu nhị cô nương đều có chút tiếng tăm bên ngoài, nhưng cách nổi danh của hai tỷ muội lại hoàn toàn khác nhau. Diêu Nhị cô nương dựa vào tài đức và phẩm hạnh, còn Diêu Đại cô nương thì nhờ vào nhan sắc mỹ miều.
Đối với thanh danh như vậy của Diêu Phẩm Nghiên, Quý phi hoàn toàn xem thường đến mức khinh bỉ.
Bản thân trong lòng Quý phi vốn đã không có ấn tượng tốt với nàng, khi gặp mặt trực tiếp, thấy nàng có vẻ ngoài mị hoặc lộng lẫy, lại càng thêm trong lòng chán ghét từ trước.
Quý phi không quá để ý đến Diêu Phẩm Nghiên, ngược lại, lại quan tâm đặc biệt đến Diêu Phẩm Nhàn.
Thậm chí khi nghe nói nàng đang tạm thời bị ốm, Quý phi còn ban thưởng cho nàng một ít dược liệu quý giá.
Bà còn dặn dò lão thái thái Diêu gia phải chăm sóc thật tốt cho Diêu nhị cô nương, bảo rằng khi nàng khỏi bệnh rồi, sẽ đặc biệt triệu kiến vào cung một lần nữa.
Diêu Phẩm Nghiên vừa trở về liền nổi trận lôi đình.
Nhưng loại thủ đoạn hạ tiện và mưu mô này chỉ có thể dùng một lần đối với kẻ không phòng bị mà thôi. Bây giờ muốn tiếp tục sử dụng, đã không còn là cơ hội nữa.
Hơn nữa, Quý phi đã nói muốn Diêu gia tận tình chăm sóc Diêu Phẩm Nhàn, làm sao nàng còn dám động thủ với Diêu Phẩm Nhàn?
Đầu óc hai mẫu tử Diêu Trọng Hòa và Diêu lão thái thái đều rất tỉnh táo, cuối cùng nhận ra rằng trong cung thật sự coi trọng Nhị cô nương. Mẫu tử họ liền ngay lập tức dành sự chăm sóc đặc biệt cho Diêu Phẩm Nhàn.
Đối với họ mà nói, chỉ cần nữ nhi Diêu gia có thể ngồi vào vị trí vương phi của Ngụy vương, dù là ai đi chăng nữa cũng như nhau.
Hơn nữa, họ không cần phải chịu cảnh đại cô nương được sủng ái mà phải chạy theo lợi danh, thực ra trong lòng họ cũng cảm thấy vui mừng. Bởi vì theo nhận định của họ, Ngụy vương lần này đi chiến trận là rủi nhiều hơn may, thậm chí sinh tử còn chưa rõ.
Họ không muốn Nghiên Nhi cả đời giữ tiết trong phủ Ngụy vương.
Chuyện trong cung đã định sẵn người được chọn, nên cả Diêu gia cũng dần nghiêng về việc chọn Diêu Phẩm Nhàn làm Ngụy vương phi. Dù Diêu Phẩm Nghiên có tiên đoán thế nào, nàng cũng đành chịu bó tay.
Bởi từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ lọt vào mắt Quý phi và Hoàng hậu trong cung.
Thực ra, hoàng gia đã truyền xuống ý chỉ, chọn Diêu gia nhị cô nương làm Ngụy vương phi. Ngày lành tháng tốt đã được ấn định, vì thời gian gấp gáp, đám cưới sẽ diễn ra sau 10 ngày nữa.
Dù Diêu Phẩm Nghiên khóc lóc, làm loạn đến mức muốn thay thế nhị cô nương ngồi kiệu hoa, tất cả đều vô ích.
Nàng cứ quậy phá như vậy, Diêu gia chỉ còn cách nhốt nàng lại.
Ngày đại hôn đang đến gần, Diêu gia chuẩn bị mọi thứ chu đáo, không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
…
Còn ở phủ Ngụy vương, Ngụy vương không ngờ, một giấc ngủ lại đưa mình trở về đúng ngày cưới với thê tử.
Trước kia hắn và thê tử yêu nhau mà không nhận ra… Chính vì thiếu tin tưởng lẫn nhau, thiếu sự thấu hiểu, nên mới dẫn đến âm dương chia lìa. Bây giờ, trời cao lại ban cho hắn cơ hội làm lại từ đầu, hắn đương nhiên sẽ bắt đầu bằng cách yêu thương nàng nhiều hơn.
Nàng dịu dàng và thùy mị, nên hắn có thể chủ động thể hiện sự hào phóng, rộng lượng hơn một chút.
Bên ngoài, tiếng chiêng trống vang rộn rã, Ngụy vương khoác trên mình bộ lễ phục cưới, cưỡi trên con ngựa cao lớn, cùng đội đón dâu náo nhiệt tiến về phía nhà Diêu phủ.
—------------