Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Chương 184

Về chuyện này, Hoàng Thượng vẫn có ấn tượng. Trong danh sách những người lập công lúc đó, nàng là nữ nhân duy nhất.

“Trẫm nhớ ra rồi.” Hoàng Thượng cười lớn, ánh mắt nhìn Tiết Nhất Nhất càng thêm ôn hòa, ngài tán thưởng nói: “Tiết cô nương không hổ là nghĩa nữ của Từ đại nương, thật sự có phong thái của nghĩa mẫu năm đó.”

Rồi tiếp tục nói: “Nơi núi rừng này có nhiều thú dữ, hai người các ngươi đi một mình cũng không an toàn. Đã gặp rồi, không bằng cùng nhau đi.” Những lời này ngài nói với Tiết Nhất Nhất và Chu Dần cùng lúc.

Chu Dần và Tiết Nhất Nhất vội vàng ôm tay đáp: “Tuân lệnh.”

Hai người đều có những tâm tư riêng trong lòng, đi sát theo sau ngự giá một cách nghiêm túc.

Lòng Chu Dần kính trọng Hoàng Thượng, muốn làm tròn trách nhiệm để mẫu thân có thể an tâm, từ đó có thể lại vươn lên ở kinh thành một lần nữa. Còn Tiết Nhất Nhất, thì trong lòng nhảy múa vui mừng vì có thể đồng hành cùng Bùi Triều.

Nàng cũng không ngờ rằng, dù trong lòng có chút phiền muộn, khi ra ngoài giải sầu, lại tình cờ gặp được hắn.

Sau đó đoàn người nhanh chóng tiến đến Thu Sơn, Hoàng Thượng ra hiệu lệnh, mọi người cùng thúc ngựa lao vào cánh rừng, bắt đầu cuộc săn. Chu Dần thầm nghĩ về thái độ của Hoàng Thượng lúc này, vì vậy không quá để ý đến Tiết Nhất Nhất, chỉ dặn dò: “Nhất Nhất, ngươi cứ ở ngoài đây đi dạo thôi, đừng vào sâu. Nơi này có nhiều thú dữ, ngươi phải cẩn thận.”

Tiết Nhất Nhất hiểu ý Chu Dần, vội đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ không sao, ngươi cứ yên tâm đi đi.”

Có lẽ trước giờ Chu Dần chỉ bị Tiết Nhất Nhất kéo đi một cách mạnh mẽ, nhưng lúc này, hắn thật sự dốc hết sức lực, muốn săn được vài con mãnh thú. Còn Tiết Nhất Nhất thì khác, ban đầu nàng chỉ muốn vui vẻ phóng ngựa săn bắn một phen, nhưng trong lòng bây giờ lại không còn cái tâm trạng đó nữa.

Nàng theo sát Bùi Triều theo bản năng, Bùi Triều đi đâu, nàng liền đi theo hướng đó.

Bùi Triều thấy Chu Dần để Tiết cô nương một mình đi vào sâu trong rừng, liền không nhịn được phải lặng lẽ gìm cương ngựa, giảm tốc lại.

Tiết Nhất Nhất cũng đuổi kịp theo sau ngay lập tức.

Tiết Nhất Nhất không ngờ Bùi Tướng Quân lại giảm tốc chờ mình. Đang lúc nàng phản ứng lại, tưởng rằng hắn hãm cương giảm tốc rồi, thì bất ngờ một cú vọt mạnh từ bên hắn lao qua, khiến nàng suýt ngã khỏi lưng ngựa.

May mà Bùi Triều kịp đỡ, nàng mới ngồi lại vững lại được.

Hai người cũng không tăng tốc nữa, chỉ dừng lại ở chỗ cũ.

Đôi mắt họ nhìn nhau, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cả hai đều im lặng, chỉ biết trầm mặc đối diện nhau mà không thốt ra lời.

Bùi Triều vốn định hỏi nàng, ngày ấy sao không đến tìm hắn, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn đoán được lý do, nên cũng thấy không cần thiết phải nhắc lại hay hỏi nữa. Còn Tiết Nhất Nhất, nàng cũng muốn giải thích vì sao ngày đó không đến như lời hẹn, nhưng lại cảm thấy, có lẽ đối phương cũng không thật sự để ý đến chuyện đó. Nếu nàng chủ động giải thích, ngược lại lại thấy ngượng ngùng.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều không biết nên nói gì, chỉ đành đứng im lặng, chỉ có thể đứng tại chỗ

Lúc này Bùi Triều lên tiếng trước, nói: “Ngươi muốn đi theo vào cũng được, nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng rời khỏi tầm mắt ta. Bên trong địa hình phức tạp, lại có hung thú, không phải chuyện đùa đâu.”

Tiết Nhất Nhất hiểu ý này ngay, liền gật đầu mạnh mẽ.

“Ta sẽ nghe lời ngươi!” Nàng vội vàng đồng ý.

Nhưng lời nói ấy mang theo chút ái ngại, nàng chỉ nhận ra điều đó sau khi nói xong.

Tất nhiên  Bùi Triều cũng cảm nhận được, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn cô nương trước mặt, thấy nàng có chút ngượng ngùng và khó xử, liền cúi đầu, không để ý thái độ đó mà nói: “Vậy đi thôi.”

“Ừ.” Tiết Nhất Nhất đáp lại, nhưng giọng nói bỗng nhiên nhỏ hẳn xuống.

Hiện giờ Bùi Triều là cận thần thân tín của Thiên tử, rất được Hoàng Thượng sủng ái. Lần này lại được đi theo ngự giá ra ngoài, hắn đương nhiên muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Hoàng Thượng.

Vì vậy, sau khi dặn dò kỹ Tiết Nhất Nhất, hắn liền lập tức quay về bên cạnh Hoàng Thượng, không rời nửa bước.

Thực ra Hoàng Thượng chẳng hề có ý định săn bắn gì, nói ra đi săn cũng chỉ là vì ở trong cung quá lâu, lo chuyện triều chính mệt mỏi, nên ra khỏi thành để hít thở không khí, giải tỏa căng thẳng.

Thấy Bùi tướng quân quay đầu lại, Hoàng Thượng giảm tốc độ ngựa, cười hỏi: “Bùi tướng quân có quen biết với Tiết cô nương trong phủ Từ đại nương này à?”

Nói Bùi Triều không phải người tư tâm (suy nghĩ cá nhân) thì chắc chắn không phải.

Kể từ hôm hắn vô tình nhắc đến chuyện Hoàng Thượng sẽ chọn hôn sự cho mình với mẫu thân, trong lòng đã nảy sinh một ý nghĩ riêng. Mới vừa rồi, khi Hoàng Thượng nhìn thấy Tiết cô nương, hắn chủ động giới thiệu về Tiết cô nương, rõ ràng là có mục đích trong đó.

Tuy những lời hắn nói đều là sự thật, nhưng lúc nói ra, trong lòng hắn thật ra đang suy nghĩ điều khác.

“Thần và Tiết cô nương từ nhỏ đã quen biết.” Bùi Triều nói thẳng thắn, không giấu giếm gì.

“Ồ? Vậy xem như là thanh mai trúc mã rồi.” Hoàng Thượng cười tươi, nét mặt ý vị thâm trường hơn. Hắn vốn là một vị đế vương ôn nhu như ngọc, khi cười lại càng toát lên vẻ gần gũi, giản dị.

Bùi Triều muốn ngay lập tức xin ý chỉ tứ hôn với vị đế vương này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lời nói sắp bật ra khỏi miệng, hắn lại nuốt lại.

Bởi vì, lúc này không phải là thời điểm thích hợp.

Cơ hội chỉ có một lần, tất nhiên phải tận dụng đúng lúc và đúng chỗ.

Bùi Triều nghĩ, chỉ cần có được lời hứa của Hoàng Thượng, thì khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ lợi dụng lời hứa đó.

Hiện giờ, có thể chống đỡ được trong nhà chỉ nhờ vào việc Hoàng Thượng đồng ý chuyện tứ hôn.

Bùi Triều không nói nhiều, Hoàng Thượng cũng không hỏi thêm.

Mùa đông nên trời tối nhanh, họ vội vàng ra ngoài, chờ đến lúc mặt trời lặn thì lại nhanh chóng quay về.

Dù không phải là một buổi săn chính thức, nhưng khi đã ra ngoài, Hoàng Thượng vẫn muốn kiểm tra kết quả một chút.

Chu Dần dốc hết sức săn bắt, may mắn giành được hạng nhất. Hắn săn được một con hồ trắng và một con gà cảnh năm màu cực kỳ hiếm.

Hoàng Thượng nhìn hắn một cái, cũng khen vài câu, nói rằng hắn còn trẻ, đầy triển vọng, tương lai sẽ  nổi bật. Đồng thời, còn thưởng cho hắn một món quà từ hoàng cung.

Chu Dần được ban thưởng, rất vui vẻ phấn khởi.

"Khi trở về nhà, liền chạy ngay đến bên mẫu thân Từ đại nương để báo tin. Hắn nói với mẫu thân rằng không lâu nữa, hắn sẽ giúp bà giành được một vị trí quan trọng trong kinh thành.

Sớm thôi, Từ gia sẽ hồi sinh, không để người hèn kém áp bức.

Lâu rồi, Từ đại nương chưa thấy con trai vui vẻ như thế này. Bà nhớ rõ, từ sau khi bà với cha hắn hòa ly, trên mặt hắn hiếm khi nở nụ cười. Rồi sau đó, phủ Cảnh vương thất thế, hắn chạy về Từ phủ, mỗi ngày đều buồn bực, không vui.

Nhưng hôm nay, hắn lại vui vẻ như vậy.

Nhìn con như vậy, lòng Từ đại nương đau như cắt, không khỏi rưng rưng nước mắt.

Lâu lắm rồi Chu Dần mới thấy vui vẻ như vậy. Hắn hào hứng khoe với mẫu thân, rồi lại quay sang nói với Tiết Nhất Nhất: “Nhất Nhất, ngươi thật sự là phúc tinh. Nếu hôm nay ngươi không kéo ta ra người cưỡi ngựa săn bắn thì làm sao ta có cơ hội gặp Hoàng Thượng? Mà không gặp được Hoàng Thượng thì làm sao ta có thể thể hiện tài năng của bản thân trước mặt ngài chứ?”

Hắn còn hùng hồn nói thêm: “Nhất Nhất, ngươi yên tâm đi. Sau này ngươi có gì cần giúp, ta nhất định sẽ lên núi đao xuống biển lửa cũng giúp ngươi cho bằng được.”

Tiết Nhất Nhất nghe vậy chỉ biết ngại ngùng.

Nàng gãi đầu cười rồi đáp: “Chuyên này đâu có liên quan đến ta? Cơ hội là do ngươi tự mình nắm bắt mà. A Dần, dạo này ngươi thay đổi quá nhanh, ta còn chưa quen nữa kìa.”

Chu Dần mặc kệ, vì giờ hắn đang rất vui vẻ.

Lúc này mọi người đều năng lượng dồi dào, không biết làm gì cho hết, còn Chu Dần thì ngồi không chịu được, liền chạy ra sân trong để tập quyền.

Dù Chu Dần có hơi thay đổi một chút, nhưng nhìn thấy hắn thật sự vui vẻ như vậy, Tiết Nhất Nhất cũng cảm thấy rất phấn khởi.

“Nói thật… chưa từng thấy A Dần vui vẻ như thế này.”

Từ đại nương không nghĩ trước đó có chuyện gì không vui, nên chỉ hỏi Tiết Nhất Nhất một câu: “Hôm nay ra ngoài thành, có gặp tướng quân Bùi Triều bên Bùi gia không?”

“Có.” Tiết Nhất Nhất không giấu giếm nghĩa mẫu, gật đầu nói: “Mẫu thân, hắn đối với con rất tốt.”

Từ đại nương tử thở dài nhẹ: “Nhất Nhất à, không phải mẫu thân muốn bắt ép hay thúc giục các con phải nhanh chóng thành thân đâu, cũng không cấm cản hai người bên nhau. Mẫu thân tin Bùi tướng quân là người có phẩm chất tốt, nếu có thể cưới con làm thê, chắc chắn hắn sẽ đối xử tốt với con. Nhưng con phải hiểu, chuyện hai nhà kết thân không chỉ đơn giản là chuyện tình cảm nam nữ. Hôn nhân là sự gắn kết giữa hai gia đình, là chuyện trọng đại cần vui vẻ, thuận hòa. Bùi gia vốn không vừa mắt nhà mình, cũng không thích con, hơn nữa Bùi tướng quân đang nắm quyền trong nhà, tương lai là đàn ông phải ra ngoài xã hội, còn nữ nhân trong nhà thì thường giao tiếp nhiều với nhau. Nói thẳng ra, chỉ riêng việc phải tuân theo những quy củ gia đình đã đủ khiến con phải chịu nhiều đau khổ rồi.”

“Chúng ta đừng mơ mộng xa xôi làm gì.” Từ đại nương nói tiếp: “Mẫu thân sẽ chọn cho con một gia đình bình thường, giản dị, để sau này con có thể sống một cuộc đời yên ổn như bao người khác.”

Tiết Nhất Nhất nghe xong thì thấy lòng nặng trĩu, sự đau khổ hiện rõ trên mặt.

“Nhưng con chỉ muốn được ở bên cạnh huynh ấy.” Giọng nàng nghẹn ngào, như sắp bật khóc. “Mẫu thân, không phải con không nghe lời mẫu thân, mà là… con thật sự không thể làm được. Mấy ngày nay, chỉ cần nghĩ đến việc sau này không thể làm phu thê với huynh ấy, không thể gặp lại huynh ấy nữa… là trong lòng con như có kim châm, rất khổ sở.”

“Con biết mẫu thân nói vậy là vì thương con, nhưng con nghĩ… con vẫn muốn thử tranh đấu một lần. Con không sợ mất mặt, không sợ bị từ chối, càng không sợ chịu khổ. Nếu con đã cố gắng hết sức mà vẫn không đạt được kết quả gì, thì con sẽ chấp nhận số phận. Đến lúc đó, con cũng không lấy ai khác nữa, con sẽ ở bên mẫu thân cả đời, hết lòng phụng dưỡng mẫu thân.”

Nhìn thiếu nữ trước mặt, Từ đại nương bỗng thấy bàng hoàng trong thoáng chốc.

Bà bất chợt nhớ đến chính mình của mười mấy năm về trước.

Khi đó, gia đình cũng không đồng ý để bà gả vào hoàng thất, làm thê tử của một người trong tông tộc. Người nhà chỉ muốn tìm cho bà một mối nhân duyên giản dị, môn đăng hộ đối. Mà lúc ấy, bà cũng giống hệt Nhất Nhất bây giờ, một lòng lao theo tình yêu, không màng gì khác.

Thậm chí, những lời bà từng nói với người lớn trong nhà năm xưa… cũng chẳng khác gì những gì Nhất Nhất vừa nghẹn ngào thổ lộ.

Dù người kia lúc đầu có mang theo toan tính gì, dù sau này hắn có làm ra chuyện gì đi nữa… thì vào thời khắc ban đầu ấy, tình yêu mà bà dành cho hắn là thuần khiết và chân thành.

Cái thứ tình cảm kiểu “không lấy chàng thì không gả”, bà hiểu rất rõ.

Chỉ là, cuối cùng bà đã chọn nhầm người để gửi gắm nhầm cả đời mình.

Bà lấy thân phận một người từng trải để khuyên nhủ Nhất Nhất, nhưng cũng hiểu rõ: một khi con gái đã rơi vào lưới tình, thì chẳng khác nào đang lao đầu vào tường, không đau đến cùng, sẽ không chịu dừng lại. Chỉ khi chính bản thân nó nếm đủ đắng cay, mỏi mệt đến tận xương tủy, mới có thể nhìn rõ con người kia là ai.

Còn lời khuyên từ người ngoài, vốn chẳng thể lọt vào tai.

(Hoàn Toàn Văn)

Bộ này đã xong rồi. Mình dịch bộ này vì thích sự giản dị và nhẹ nhàng của nó, dịch cũng cũng thấy nó cũng lắm Drama và kịch tính thật. 

Cảm ơn bạn đã theo dõi đến tận chương cuối. Trong khi đọc các bạn có thấy lỗi chính tả hay cách hành văn chưa ổn thì cmt góp ý cho mình nhé. Vì mình không phải nhà dịch chuyên nghiệp nên sẽ có nhiều chỗ chưa được. Mình rất vui khi nhận những lời góp ý của các bạn.

Cảm ơn các bạn rất nhiều! Hẹn các bạn vào những bộ sau. 

Bình Luận (0)
Comment