Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 38

Băng Tâm phun hết nước trong miệng ra.

Độc, thật độc miệng.

Thượng Quan Dực nghẹn làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, rồi chuyển tím đen, lại không tìm được câu nào để nói. Sắc mặt Phong Hành Thượng, Phong Hề Ngạn cũng biến đổi.

Phong Dạ Hàn cũng kéo ra, bất đắc dĩ vuốt tóc Ngạo Tình, lẳng lặng cảm thụ hương vị quen thuộc.

Ngạo Tình dời mắt sâu sắc nhìn Phong Dạ Hàn, nghiêm túc nói: "Hồng trần một lần, nguyện được một lòng người."

Phong Dạ Hàn nhếch môi cười, thâm tình hôn lên trán Ngạo Tình, thâm tình nhìn sắc mặt người trong ngực đang có chút tái nhợt, khẽ ừ.

"Tiểu thư, quá lạnh rồi, đợi lát nữa đi ngủ hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm, đừng biểu diễn ở đây làm người ta ghen chết." Băng Tâm trừng mắt nhìn, cố ý lớn tiếng nói.

"Ừ, cũng đúng. Lời tâm tình dĩ nhiên là... chỉ chàng biết." Ngạo Tình không khỏi Hướng Phong Dạ Hàn ném cái mị nhãn.

Phong Dạ Hàn giật giật khóe miệng, lại nhạo báng ta. Thế nhưng vẫn cưng chiều cười cười, đổi lại tư thế thoải mái, ôm nàng gần hơn.

"Hơn nữa ta có tính thích sạch sẽ, không thích dùng đồ người khác đã dùng qua, nhất là nam nhân." Ngạo Tình nhìn Thượng Quan Dực phía đối diện, ánh mắt cũng liếc xéo Phong Hề Ngạn.

O o.

Tiểu thư thực có can đảm nói!

Sắc mặt Thượng Quan Dực, Phong Hành Thượng, Phong Hề Ngạn biến hóa khác nhau, may là bóng đêm che giấu. Bốn người Xuất Nguyệt, Lãm Nguyệt không tự chủ cúi đầu, âm thầm thay chủ tử toát mồ hôi.

Phong Dạ Hàn ngớ ra, nhìn Ngạo Tình, Ngạo Tình hiểu rõ ý hắn: "Chàng cũng không ngoại lệ, đây là vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, không đổi được." Ngạo Tình ôm chặt Phong Dạ Hàn.

Trong lòng Phong Dạ Hàn âm thầm hô to may mắn, hoàn hảo chính hắn rất ghét nữ nhân, nếu không đã bỏ qua nàng.

Ở trong ngực Phong Dạ Hàn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên một hương thơm bay tới. Hai người đồng thời tỉnh lại, Ngạo Tình nhanh chóng điểm mấy huyệt vị của Phong Dạ Hàn.

"Không nên dùng nội lực, loại này là Mê Hồn Tán đặc biệt để đối phó với người có nội công thâm hậu." Hai người nhanh chóng ra khỏi lều, thấy tất cả mọi người đều ra khỏi lều, đều là bị đánh thức.

"Đừng có dùng nội lực." Ngạo Tình hướng về phía mấy người Thượng Quan Dực nói. Mấy người khẽ run lên, đều trấn định lại.

"Tiểu thư, chúng ta đều không sao." Lúc đang nói chuyện, Băng Tâm, Băng Lam ngửi thấy mùi thơm thì đã sớm dùng nội công tâm pháp mà Ngạo Tình giao cho các nàng để giữ nội lực. Ngạo Tình nháy mắt, hai người liền đến gần hai người Xuất Nguyệt, rõ ràng có ý bảo vệ.

Hai người lập tức hiểu ý: "Tạ vương phi!"

Sắc mặt mấy người Phong Hề Ngạn khẽ đổi, ánh mắt nhìn Ngạo Tình không khỏi sâu hơn.

"Không trách được chủ nhân nói, nếu muốn giết Phong Dạ Hàn, nhất định phải diệt trừ Bách Lý Ngạo Tình trước, xem ra không phải không có lý!" Một âm thanh yêu mị tận xương, âm u từ xa truyền tới.

Thì ra là vì Phong Dạ Hàn mà đến, trong lòng Phong Hề Ngạn, Thượng Quan Dực cười thầm một phen.

Phong Dạ Hàn đang muốn lên tiếng, Ngạo Tình cũng hướng về phía nàng cười nhạt nói: "Nếu là nữ nhân, hãy để cho ta ra mặt đi, nữ nhân cùng nữ nhân cũng dễ khai thông, trừ phi nàng yêu ngươi."

Phong Dạ Hàn khó được kéo miệng cười một tiếng, lúc này, nha đầu này còn dám nói đùa.

"Vợ chồng vốn là chim liền cánh, chàng ở đây thì ta ở, chàng mất ta cũng tùy tướng, chỉ là ta còn muốn sống lâu mấy chục năm, cùng chàng một chỗ nhìn ngắm nhân gian nước chảy đá mòn, cho nên, ta che chở chàng, không, phải là che chở mạng của mình, tuy hai mà một, có cái gì để so đo." Thanh âm mềm mại, giọng nói lạnh nhạt, lại có một loại lực lượng làm người tin phục.

Phong Dạ Hàn ngơ ngác nhìn Ngạo Tình, Ngạo Tình cảm thấy ánh mắt nóng bỏng này, dời mắt hì hì cười nói: "Có phải rất cảm động không? Trước đừng kích động, đợi lát nữa đánh nhau xong, chúng ta nói rõ hơn."

Băng Tâm phì một tiếng bật cười, tiểu thư này, da mặt dày thì thật là so với tường thành còn dầy hơn.

"Ha ha, quả nhiên là phu thê tình thâm, nhưng lát nữa lại trở thành một đôi uyên ương đoản mệnh, thật là đáng tiếc." Nữ tử toàn thân y phục đen chậm rãi từ bóng tối đi ra, trên mặt mang khăn lụa màu đen, hai cánh tay ôm kiếm, tư thái xinh đẹp, từ cặp mắt kia cũng đủ làm cho người ta thấy đây là một mỹ nhân.

"Ai chết vào tay ai còn không biết, chỉ là tiểu mỹ nhân không cần lo lắng, ngộ nhỡ ngươi sợ ở Hoàng Tuyền tịch mịch khó nhịn, ta sẽ để cho soái ca bồi ngươi, nếu không ta hào phóng đốt nhiều một chút, để cho ngươi thỉnh thoảng thay đổi, tránh cho ngươi phải nhìn mãi cùng một gương mặt, nhìn phiền lòng!" Ngạo Tình cười đến khoa trương, run rẩy kéo tay Phong Dạ Hàn.

Hì hì.

Lần này, Xuất Nguyệt cùng Lãm Nguyệt cũng không nhịn được, rất không có hình tượng bật cười vì miệng lưỡi lợi hại của vương phi nhà mình.

Khóe miệng Phong Hành Thượng khẽ cười: "Đệ muội thật sự rất có ý tứ!"

"Ngươi... " Tiểu mỹ nhân cau đôi mày thanh tú, tức giận rồi.

"Ôi chao. Ngàn vạn lần đừng tức giận, nữ nhân tức giận rất dễ già đi, già rồi sẽ rất khó quyến rũ tuấn nam, suất ca nha(trai đẹp ấy)." Ngạo Tình vẫn miệng không tha người như cũ.

"Lên cho ta." Tiểu mỹ nhân gầm lên, những nữ tử áo đen từ bốn phương tám hướng đánh tới, ước chừng hơn ba mươi người.

"Chờ những lời này của ngươi đã lâu rồi!" Vẻ mặt Ngạo Tình lành lạnh, nhanh chóng cùng Phong Dạ Hàn lưng tựa lưng, tạo thành thủ thế(tư thế phòng thủ).

Đao Quang Kiếm Ảnh, âm thanh nam nữ quát, ở trong bóng đêm lạnh đầu mùa đông, thật có chút không hợp thời.

Mỗi người đối phó mấy người áo đen, đối phó vốn không phải chuyện khó, nhưng mấy nam nhân đều không thể dùng nội lực, chỉ có thể dùng một chút kiếm chiêu ứng phó.

Một khắc đồng hồ sau, vẫn chưa phân thắng bại.

Một bên mỹ nhân nhàn nhã nhìn trận đấu, xem thời gian hình như có chút ngoài ý muốn, ý nghĩ biến chuyển, hô lên "Bày trận."

Hai mươi mấy nữ tử áo đen còn sót lại nghe lệnh, lập tức bày trận thế, vây cá xoay quanh, trong lúc hỗn loạn có chứa quy luật chạy một vòng, vẻ mặt Ngạo Tình khẽ biến, Băng Lam cùng Băng Tâm cũng không hẹn mà nhìn nhau.

Lại là Thiên La Địa Võng Thất Sát trận!

"Chậm, nếu là trận pháp, vậy dĩ nhiên là xông trận, tiểu mỹ nhân, không bằng chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi vừa bày trận, bọn ta nếu phá trận, trận tán nhân tán, sớm một chút giải quyết về nhà tắm một cái rồi đi ngủ, như thế nào?" Ngạo Tình nghiêm túc nói, chỉ có thể như thế, nếu không mấy người cùng nhau phá trận, đây chính là trăm hại không một lợi.

"Giọng điệu thật lớn! Được, xem ngươi phá trận như thế nào." Tiểu mỹ nhân vẻ mặt như đùa chơi chết ngươi nói.

Phong Dạ Hàn lo lắng cầm tay Ngạo Tình, nàng cho hắn một ánh mắt an tâm.

"Thật không phải, mọi người đều là nữ nhân, vạn nhất không cẩn thận hủy dung, sao dễ tìm nhà chồng, có đúng hay không? Mọi người luận bàn một chút coi như xong." Ngạo Tình đưa mắt ra hiệu cho hai người Băng Tâm, để hai người các nàng xông trận.

"Vương phi..." Xuất Nguyệt lo lắng kêu thành tiếng, Ngạo Tình cười hì hì cười nói: "Yên tâm, hai người bọn họ nuôi dưỡng ở khuê phòng mấy năm, cũng đến lúc cho các nàng ra ngoài đi bộ một chút."

"Tiểu thư. Chúng ta cũng không phải là tiểu cẩu, làm gì muốn đi bộ..." Băng Tâm không muốn, Băng Lam chỉ cười không nói.

Xuất Nguyệt thấy vương phi muốn mình an tâm, cũng đành phải ngậm miệng không nói.

Hai người Hoành Kiếm, Lăng Không nhanh chóng xuất ra, càng gần trận, trong nháy mắt kiếm quang lượn lờ, hai bóng dáng một hồng một lam giống như ảo ảnh, nhanh chóng dời đi, nơi đi qua, tiếng kêu thảm thiết lên, hai người tiếng thở tương thông, ý hợp tâm đầu, tung hoành cùng đánh, phối hợp chặt chẽ.
Bình Luận (0)
Comment