Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 40

Nữ tử áo xanh cười càng vui vẻ hơn: "Bách Lý Ngạo Tình, rốt cuộc bị ta lừa một lần, trong lòng thật không thể kìm nén nữa rồi."

"Ngươi... Ta không để yên cho ngươi. Lại dám trêu chọc ta!" Nếu không phải là thân thể mình không nên động võ, Ngạo Tình chỉ muốn hung hãn mà chỉnh nàng một lần.

"Nàng nhớ ngươi." Áo xanh thoáng một cái, biến mất, chỉ để lại một câu nói mập mờ.

Ngạo Tình ngớ ngẩn, cảm thấy Phong Dạ Hàn nghi ngờ, liền rỉ tai hắn một câu, Phong Dạ Hàn cười vui vẻ.

Trúng hương này, cần ít nhất một canh giờ mới có thể khôi phục. Mấy người cũng đành phải ngồi xuống từ từ khôi phục nội lực, mọi người ngồi thành một vòng quanh đống lửa.

Mà Ngạo Tình ở trong ngực Phong Dạ Hàn ngủ say sưa, thỉnh thoảng tay sẽ không tự giác vuốt ve giường người này, đốt lên trong người Phong Dạ Hàn từng đốm lửa, trên trán hắn đen lại.

Bất đắc dĩ nhìn nữ tử trong ngực, nói nhỏ: "Nha đầu hư hỏng, ngay cả ngủ cũng không an phận như vậy. Thật sự cho rằng ta là Liễu Hạ Huệ, người trong lòng như vậy mà vẫn không loạn!" Nói xong, không thể làm gì khác đành lặng lẽ đổi lại tư thế, để cho nàng ngủ được thoải mái hơn.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Băng Tâm đứng bên cạnh vẫn nghe thấy, rất không nể tình nói: "cô gia, ngươi trực tiếp đem tiểu thư đụng ngã đi, lúc này không ăn thì đợi đến bao giờ."

Phong Dạ Hàn cũng chỉ nhếch môi cười, hắn cũng muốn, người trong lòng đang ở trong ngực mình, nói không có dục vọng thì thật không có đạo lý. Huống chi cách đó không xa còn có hai con sói mắt trắng dòm ngó nữ nhân của hắn, tục ngữ nói không sai, không sợ tặc(ăn trộm) trộm mất chỉ sợ tặc nhớ, hắn cũng cảm thấy uy hiếp. Nếu không phải là thân thể nàng không thoải mái, tin tưởng mình cũng có thể làm nhanh chóng.

Cách đó không xa Phong Hề Ngạn cùng Thượng Quan Dực đối với nhất cử nhất động của bọn họ rõ như lòng bàn tay, trong lòng có tư vị gì cũng chỉ có trong lòng bọn họ biết.

"Sát khí thật nặng!" Nụ cười của Băng Tâm còn chưa tắt, lập tức nhảy lên. Mấy người Xuất Nguyệt cảm kích, trong nháy mắt đề phòng. Ngược lại mấy người Phong Hề Ngạn phát hiện sự việc không ổn chậm hơn chút, ánh mắt không khỏi kinh ngạc. Ngạo Tình và Phong Dạ Hàn vẫn bất động như cũ.

"Bọn họ vì cái gì còn phải ám sát?" Ngạo Tình chậm rãi mở đôi mắt trong veo, không hiểu nhìn Phong Dạ Hàn.

Phong Dạ Hàn bị nàng làm cho rối tinh rối mù, Băng Tâm lập tức lĩnh ngộ: "Tiểu thư, thật là những người lúc trước?"

Sột soạt.

"Xem ra ngươi thật đúng là có không ít kẻ thù!" Thượng Quan Dực hướng về phía Phong Dạ Hàn chê cười nói.

Ngạo Tình mới từ trong ngực Phong Dạ Hàn đứng lên: "Đó là bởi vì hắn quá ưu tú, nhiều người ghen tị."

Phong Dạ Hàn cực kì hưởng thụ việc được Ngạo Tình bảo vệ, thưởng cho nàng một ánh mắt.

Lúc đang nói chuyện, người áo đen đã tiến gần đến.

Thật đúng là trêu chọc mà, vừa mới một nhóm nữ tử áo đen, hiện tại một nhóm nam tử áo đen.

"Người nào phái các ngươi tới, mục đích là gì?" Thượng Quan Dực rõ ràng có chút nổi cáu, quát lạnh.

"Lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, có người đưa giá ba mươi triệu lượng bạc trắng muốn lấy đầu Phong Dạ Hàn cùng Bách Lý Ngạo Tình." Đại hán quắc mắt nói lớn.

"Thì ra là đầu của chúng ta cũng chỉ trị giá chút tiền như vậy?" Ngạo Tình liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, thấy hắn có chút nghi ngờ.

"Vậy nếu như ta cấp gấp đôi số lượng hoàng kim, mua các ngươi quay lại thì sao?" Ngạo Tình cười nói, muốn thử dò xét Tây Vực Lang Nha minh còn có thể để Phong Dạ Hàn dùng được nữa không.

Lời này vừa nói ra, Phong Hề Ngạn, Thượng Quan Dực, Phong Hành Thượng đều ngơ ngác nhìn gương mặt ngạo khí của Ngạo Tình. Nàng tới cùng có bao nhiêu tiền? Nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện bọn họ không biết? Đối với bọn hắn, toàn thân nàng đều là bí mật.

Người dẫn đầu vừa nghe số lượng như vậy, trợn tròn mắt, giọng nói nhu hòa hơn nhiều: "Ách... Cái này không được, chúng ta có nguyên tắc."

Ngạo Tình nghe vậy, trong lòng vẫn có chút vui mừng, từ trong ngực lấy ra một khối Đá Đen, Lang Đầu kỳ nhân, cất cao giọng nói: "Các ngươi trở về đi thôi, không cần dùng suối nhỏ làm lụt miếu long vương(giống câu dùng dao mổ trâu làm thịt gà), người trong nhà không nhận biết người trong nhà."

Tất cả mấy người áo đen vừa nhìn, ngạc nhiên, theo quy củ quỳ xuống: "Thuộc hạ có tội. Xin chủ tử trách phạt."

"Người không biết không có tội, về sau mua bán cần biết rõ. Nếu không ta không ngại thanh lý môn hộ ngay bây giờ." sắc mặt Ngạo Tình lạnh lẽo, lãnh tuyệt vô tình nói.

"Thuộc hạ biết tội." Người dẫn đầu phất tay một cái, mọi người nhanh chóng biết mất dưới sắc trời dần sáng.

"Băng Lam, tới đây." Giọng nói của nàng nghiêm túc, Băng Lam lập tức nhận lệnh xoay người biến mất ở trong tầm mắt mọi người. Trong lòng Băng Tâm cũng có nghi ngờ, chủ tử Tây Vực Lang Nha không phải nam sao? Thế nào minh lệnh lại ở trên tay tiểu thư, tiểu thư lúc nào thì cùng người nọ có một chân sao?

Lúc này, Ngạo Tình chỉ lẳng lặng nhìn mảnh hắc thạch trong tay, lọt vào suy tư thật sâu. Toàn thân tản ra một loại khí thế lạnh lùng bức người như cách người khác ngoài ngàn dặm.

Phong Dạ Hàn thấy Ngạo Tình như thế, không khỏi có một loại hốt hoảng, hắn biết Ngạo nhi chưa bao giờ như thế, tiến lên, hung hăng ôm nàng vào ngực.

"Nàng làm sao vậy?" Rất không thích nàng như thế.

Nghe thấy được hơi thở quen thuộc, khí lạnh giảm xuống: "Thật xin lỗi. Ta đang nghĩ một số chuyện, để cho chàng lo lắng rồi." Ngạo Tình khôi phục sắc mặt nghịch ngợm, không quên hướng gương mặt tuấn tú trộm hương một phen.

Tình huống như thế khiến mấy nam tử nghẹn giọng.

Băng Tâm đã thấy nhiều nói: "Tiểu thư, ngươi chừng nào thì có đồ chơi này?"

"Người khác đưa."

"A. Thật chẳng lẽ có một chân?" Băng Tâm vừa nói ra khỏi miệng, xong rồi. Không thể nói lại rồi.

Mặt của Phong Dạ Hàn một thoáng đen lại.

Ngạo Tình tức giận trợn mắt nhìn Băng Tâm một cái: "Ta thật đúng là muốn cùng nàng có một chân, vấn đề là ta thích chính là nam nhân."

"A, người nọ là nữ?" Băng Tâm khoa trương nói.

"Có phải hay không ngứa da, giả vờ sợ hãi." Ngạo Tình khẽ liếc một cái, Băng Tâm chợt cảm thấy xương sống lạnh lẽo từng trận, vội vàng rụt đầu, tận lực làm cho mình nhỏ bé hơn.

Lên đường hai ngày liên tiếp, Ngạo Tình lâm vào giấc ngủ mê man, vẫn không tỉnh lại. Phong Dạ Hàn thỉnh thoảng rầu rỉ nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vô sắc, đau lòng không dứt.

Băng Lam thấy cô gia lo lắng quá mức, liền nói: "Cô gia, ngươi khỏi phải lo lắng, tiểu thư từ nhỏ đã rất thích ngủ, lúc không có chuyện gì làm, vừa ngủ đã ba ngày ba đêm."

"Đúng vậy a. Tiểu thư cũng thường nói cuộc đời khó được ngủ một trận trời đất mù mịt, cô gia đặt tim trở về bụng thôi."

Nghe lời hai nha đầu nói, trong lòng Phong Dạ Hàn an tâm một chút.

Mơ mơ màng màng sắp sửa tỉnh lại, Ngạo Tình xoa mắt nhập nhèm, trừng mắt nhìn, lại mở mắt ra: "Ah! Soái ca! Ah! Ta hình như đã thấy qua nha?"

Phong Dạ Hàn sắc mặt kéo kéo, khó được lúc nàng tỉnh lại, ai ngờ vừa tỉnh lại đã nói mê sảng, nhưng lại không thể nổi giận: "Cái gì hình như???", liền đưa tay bế nàng vào trong ngực.

Ngạo Tình lăn một cái bò dậy, trốn vào trong ngực ấm áp quen thuộc "Thật là một cái giường ấm áp!" Vừa nói, chép miệng, lại đã ngủ.

Băng Tâm rất khinh thường: "Tiểu thư thật là một con heo lười lớn."

Băng Lam che miệng nở nụ cười: "Tiểu thư đây là thôi miên mình, tương đương với thôi miên tuyệt tình cổ, như vậy là có thể ít uống máu của cô gia."
Bình Luận (0)
Comment