Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 43

Trắng! Toàn thân đều trắng, sắc mặt tái nhợt, sợi tóc tuyết trắng, áo trắng bồng bềnh, lão nhân tang thương như ngăn cách với thế gian, chính là Huyền Ngọc tử trong truyền thuyết.

"Nha đầu, ngươi thật có thể giải Ngọc Khô Cốt?" chỉ có đôi mắt còn huyết khí nhìn chằm chằm vào mặt ngạo tình, kích động nói.

Tâm tình Ngạo Tình có chút thương cảm, lão nhân như thế làm cho lòng nàng sinh bi thương: "Lão gia gia, lúc vãn bối nhỏ cũng trúng loại độc này, là sư phụ vãn bối tốn thời gian một tháng mới cứu sống vãn bối."

Lão nhân vừa nghe, hai mắt ươn ướt, đó là loại kích động trong tuyệt vọng thấy một tia hi vọng, thật chờ mong."Thật không nha đầu?"

"Tiểu thư, người trúng loại độc này lúc nào vậy?" Băng Tâm đã sớm đứng lên, cặp mắt trợn tròn, túm vạt áo Ngạo Tình, vội vàng nói.

Ngạo Tình lại cười nhạt nói, nhớ tới cảm giác tê tâm liệt phế đó trong lòng vẫn còn đau đớn: "Lúc ta tám tuổi, mẫu thân bệnh nặng hôn mê, gia gia thì đang đánh giặc phía Bắc Trường Thành, khi đó các ngươi còn chưa đi theo ta."

Chẳng biết lúc nào, Phong Dạ Hàn ở phía sau đã tiến lên đưa tay nắm tay Ngạo Tình, thì ra là nàng cũng không dễ dàng như vậy.

"Ngọc Khô Cốt, thiên hạ chí độc, vô sắc, vô vị, không dấu vết, lúc vào cơ thể, đầu tiên cảm giác nội tạng tê ngứa, như trăm côn trùng gặm cắm, một thời gian sau, giống như ngũ tạng đứt đoạn, sau hai canh giờ, hóa thành một bãi thi thủy (nước thi thể), hài cốt không còn." Ngạo Tình khẽ cười, giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng Phong Dạ Hàn đứng bên cạnh cảm thấy nàng nói mỗi một chữ, máu huyết dôi trào kinh người, cũng biết độc kia mang đến cho nàng thương tổn khắc cốt ghi tâm.

"Nha đầu, tôn tử của ta cũng trúng độc này, may mắn là lão phu kịp thời che lại huyệt vị, lại dùng Băng Phách châu băng trụ thân thể của hắn, mượn giường Hàn Băng mới có thể bảo vệ tính mạng của hắn đến giờ, nghe nói Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm có thể giải loại độc này, nhưng Thiên Sơn Tuyết Liên vốn là trân bảo hiếm thấy, số lượng không nhiều lắm, chớ nói chi là Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm. Cũng năm năm rồi, lão phu cơ hồ đã tuyệt vọng." Huyền Ngọc tử vừa lau lệ, vừa dùng giọng nói khàn khàn đau khổ nói.

"Lão tiên sinh, năm đó sư phụ vãn bối chính là dùng Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm cứu vãn bối." Ngạo Tình nghiêm túc nói.

"Thật?" Huyền Ngọc tử kích động nhào tới bắt lấy tay Ngạo Tình, mắt lão mở to. Thấy mặt Phong Dạ Hàn hơi biến sắc, mới chợt buông tay.

"Vâng, sư phụ vãn bối nói sau khi vãn bối dùng Tuyết Liên ngàn năm, thân thể bách độc bất xâm, máu của ta có thể giải bách độc, mặc dù không biết có thể giải độc này không, nhưng nếu như vãn bối dùng châm pháp phụ trợ, có đến chín phần chắc chắn." Cũng bởi vì máu của mình có thể giải bách độc, nàng mới có thể thôi miên tuyệt tình cổ .

"Thật tốt quá!" Huyền

Ngọc tử kích động thiếu chút nữa nhảy dựng.

Huyền Ngọc Tử đem Ngạo Tình dẫn tới một sơn động cách nhà gỗ không xa. Bên trong động, khí lạnh bức người, trên đất ướt nhẹp trơn trượt, đi mười mấy bước liền nhìn thấy giường Hàn Băng tỏa khí lạnh ra bốn phía, một nam tử 24-25 đang nằm trên giường, mặt như trăng rằm, tuấn nhan như bông hoa xuân, mày như mực vẽ, người mặc trường bào trắng như tuyết, lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như ngủ thiếp đi, tuấn mỹ giống như bức họa.

“Oa! Thật là một soái ca, có thể so sánh cô gia của chúng ta.” Băng Tâm hoa si kêu lên, bừng tỉnh, giả bộ ngây ngốc, cúi đầu im lặng, vuốt vuốt kiếm.

Băng Lam rất không có hình tượng cười lên.

Ngạo Tình nhíu mày, vô ý liếc mắt nhìn Phong Dạn Hàn, Phong Dạn Hàn cũng vừa vặn nhìn qua hiểu ý cười cười, làm cho trong lòng Ngạo Tình run lên, thật đúng là như vậy, càng nhìn càng yêu nghiệt.

Ngạo Tình lấy một khăn tay trong ngực ra, đặt lên cổ tay nam tử, lúc này mới chẩn mạch. Mi tâm chợt nhíu chợt giãn, làm trong lòng Huyền Ngọc Tử cả kinh run lên.

“Như thế nào?” Thấy Ngạo Tình thu tay về, cất khăn lụa, lập tức hỏi.

“Giải thì có thể giải, chỉ là…” Ngạo Tình đang muốn nói, Huyền Ngọc tử hoảng hồn đã chạy tới bắt được tay Ngạo Tình, nước mắt lão lại chảy ra: “Chỉ là như thế nào?”

Ngạo Tình vội vàng vịn Huyền Ngọc tử: “Lão tiên sinh yên tâm, tôn tử của ngài trúng độc thời gian đã lâu, độc tính rót vào quá sâu, nhưng Ngạo Tình vẫn có biện pháp, chính là nhờ sư phụ vãn bối mang Linh Chi ngàn năm tới đây. Tuy nói công hiệu trừ độc của Linh Chi ngàn năm không bằng Tuyết Liên ngàn năm, nhưng hiệu quả cũng không kém, chỉ cần Ngạo Tình thi châm giúp tôn tử của người bức độc ra ngoài, lại thêm dược hiệu của Linh Chi ngàn năm, tôn tử của người rất nhanh sẽ có thể khỏi hẳn, tỉnh lại.”

“Tiểu thư, Linh Chi là để cho người dùng, người tặng cho hắn, tiểu thư làm thế nào?” Băng Lam có chút gấp rồi.

Ngạo Tình cười bất đắc dĩ, nói: “Sư phụ sớm đem Linh Chi ngàn năm chế thành hai viên thuốc, cho dù trân quý, hẳn cũng sẽ đem hai viên thuốc này tới. Thật ra thì ta cũng chỉ cần bức ra tuyệt tình cổ là được, nhưng sư phụ sợ tuyệt tình cổ làm tổn hại tâm mạch của ta, không muốn để thân thể ta có chút tổn thương nào, mới đi một chuyến mà thôi.”

“Ai! Này lão tiên sinh tính tình cũng quá kì cục rồi. Nếu…” Băng Tâm ý thức được nói sai, vội vàng lấy tay che miệng.”

“Tốt! Nha đầu, thật cám ơn ngươi!” Huyền Ngọc tử lau nước mắt, mới nói: “Vậy sư phụ ngươi lúc nào thì có thể tới nơi?”

“Nếu không có gì bất ngờ thì mấy canh giờ nữa là tới.” Ngạo Tình an ủi.

Huyền Ngọc Tử cao hứng như hài tử, nhiều năm như vậy cũng chờ được, mấy canh giờ có cái gì mà không chờ được.

Bởi vì trong động thực sự quá lạnh, mọi người cũng đành phải trở lại nhà gỗ chờ đợi.

Tuyết Ngao hình như cũng cảm thấy bọn họ không phải là kẻ địch, thái độ căm thù cũng giảm xuống không ít, nhưng mà vẫn không để cho bọn họ đến gần, duy chỉ có ngoại lệ là Ngạo Tình.

“Chúng ta dáng dấp cũng không kém, làm sao mà Tuyết Ngao này không để cho chúng ta đến gần?” Băng Tâm oán giận nói, nàng và Băng Lam thử đến gần mấy lần, Tuyết Ngao vẫn trừng mắt nhìn, chân cũng mềm nhũn.

Ngạo Tình cười cười, vuốt ve lông dài toàn thân của Tuyết Ngao, ánh mắt có chút xa xa: “Thật ra thì Tuyết Ngao là một loại động vật rất có linh tính, khí chất cao quý, dũng cảm, như là người tài, nhưng vờ đần độn, đừng nhìn vậy mà sợ sệt.Tỷ như, nếu có người gõ cửa, Tuyết Ngao tỉnh táo nhìn về phía cửa, giống như thường ngày híp mắt, ánh mắt như có một loại miệt thị chờ đợi tình thế phát triển thêm một bước. Nếu như người tiến vào vô cùng cao giọng, vừa nói chuyện vừa đi vào trong, Tuyết Ngao mới dùng tiếng ô ô trầm thấp, hùng hậu, có lực, xuyên thấu cảnh cáo người tới, đến nhà người khác thì âm thanh nói chuyện không nên quá cao. Chính là loại âm thanh này làm cho những người liều lĩnh trở nên lễ phép hơn.”

“Oa, làm sao mà tiểu thư lại hiểu rõ như vậy, giống như ngươi chính là con Tuyết Ngao kia vậy.” Băng Tâm vừa nói xong, thảm, vội vàng lui về phía sau vài bước.

“Nha đầu, có phải ngươi đã từng nuôi Tuyết Ngao?” Khó có lúc Huyền Ngọc tử cười hì hì nói.

“Đúng vậy, năm ta bốn tuổi có một đại ca ca cùng ta chơi đùa có một con Tuyết Ngao.” Ngạo Tình nhớ lại nói. Mùa đông năm ấy, chuồn êm đến Tử Sơn chơi đùa, đột nhiên gặp một đại ca ca mười một tuổi, bên cạnh mang theo một con vật lông lá nhỏ. Ngạo Tình từ nhỏ luôn sợ chó, liều mạng chạy, phía sau một người một chó đuổi theo, còn hả hê liều mạng cười. Ngạo Tình bốn tuổi, chân nhỏ sao có thể chạy thoát khỏi đại ca ca mười một tuổi. Cuối cùng, hai người không chạy không quen biết, điên điên khùng khùng, hai người một ngao, cũng như vậy cùng nhau qua một tháng.
Bình Luận (0)
Comment