Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 8

"Đương nhiên là thật, thần nào dám lừa bệ hạ." Ngọc Ý đầy vẻ nghiêm túc, nói.

"Bánh khoai lang và khoai lang sợi mà ngươi nói là gì vậy, sao trẫm chưa từng nghe qua?" Sắc mặt hoàng đế trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.

"Chính là một số cách chế biến khoai lang, có thể bảo quản được thời gian lâu dài, làm được thì có thể bảo quan nửa năm hay một năm đều không thành vấn đề, nếu mỗi nhà mỗi hộ đều làm được một ít, cho dù là trời tuyết lớn, bọn họ không ra ngoài cũng không cần lo lắng về việc ăn uống nữa, tự cung tự cấp như vậy sẽ không cần triều đình tiếp tế lương thực nữa." Ngọc Ý đáp.

Bàn tay dưới y bào của hoàng đế kích động không thôi, mỗi năm chỉ riêng lương thực cứu tế của triều đình cho thành Nam Nguyên đã nhiều vô số kể rồi, đặc biệt là mùa đông. Trời tuyết lớn, bách tính không thể ra ngoài, lại không có thức ăn, thậm chí rất nhiều người đều bị chết đói.

Hai năm qua, thu hoạch ở các nơi khác của nước Thiên Hòa cũng giảm sút, lương thực quốc khố vô cùng eo hẹp, nếu bách tính có thể tự cung tự cấp, ăn no uống đủ, không cần triều đình cứu tế, như vậy đối với nước Thiên Hòa mà nói chính là tiết kiệm được một khoản chi tiêu không nhỏ.

"Ngươi có biết làm không?" Hoàng đế hỏi.

"Thần đương nhiên là biết." Ngọc Ý đáp.

"Vậy ngươi viết ra cách làm đi, trẫm sai người đi làm theo."

Ngọc Ý nhíu mày: "Bệ hạ, viết ra thì rất đơn giản nhưng phương pháp của mỗi người không giống nhau, vì vậy mùi vị làm ra e rằng cũng khác nhau, tốt nhất là bệ hạ hãy tìm mấy người đến đích thân học làm theo thần nữ, thần nữ sẽ nắm tay chỉ việc, như vậy bảo đảm toàn bộ bọn họ đều có thể học được."

"Được, biện pháp này hay, Tô công công, lập tức đi tuyển mấy trăm người đến đây." Hoàng đế ra lệnh, nói.


"Vâng, thưa bệ hạ."

"Bệ hạ, người cũng đừng quá vội vàng, thần cũng cần phải chuẩn bị khoai lang, còn có rất nhiều thứ khác, ba ngày sau, người bảo bọn họ đến phủ thế tử, đến lúc đó thần chẩn bị xong đồ và chỉ dạy cho bọn họ." Ngọc Ý đề nghị.

"Làm sao có thể ở phủ thế tử được, đây là biện pháp có liên quan đến sự sinh tử tồn vong của bách tính thành Nam Nguyên, ngươi cần gì trẫm sẽ sai người đi chuẩn bị, ngày mai ngươi tới hoàng cung dạy, ngoài ra, liên quan đến cách làm khoai lang, ngươi không được truyền lại cho người khác." Hoàng đế nói với vẻ mặt nghiêm túc, ra lệnh một cách thẳng thắn.

"Thần nữ tuân lệnh, chỉ là khoai lang thôi mà, thần nữ còn biết rất nhiều, nếu bệ hạ còn có vấn đề nan giải như thế này nữa thì cứ trực tiếp tìm đến thần nữ là được, thần nữ không những biết y thuật thể chất mà còn biết y thuật tinh thần." Ngọc Ý cung kính đáp.

Con ngươi đen sắc bén của hoàng đế liếc nhìn về phía Ngọc Ý: "Một thâm khuê nữ tử như ngươi sao có thể hiểu biết nhiều như vậy?"

"Bệ hạ, thần nữ tự biết mình xấu xí nên không ra ngoài nhiều. Lúc ở nhà buồn chán thì xem sách giết thời gian, phụ thân cũng thu thập về rất nhiều tin lạ chuyện hay, thần nữ nghĩ rằng sau này gả cho Ly Vương cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nào ngờ Ly Vương cực kỳ chán ghét thần nữ, đêm tân hôn lại sỉ nhục thần nữ như vậy, vì vậy thần nữ cũng chết tâm rồi, nếu có thể giúp được bệ hạ, thân nữ vô cùng vui lòng." Ngọc Ý rất đúng mực thoả đáng, dịu dàng hào phóng trả lời.

Hoàng đế quan sát cô, mặc dù khuôn mặt kia xấu xí một chút nhưng đôi mắt kia sáng lấp lánh, trong veo, kiên định, tự tin, người ở trong thâm cung lâu ngày như hắn ta rất ít khi nhìn thấy đôi mắt thanh khiết như vậy.

"Nếu ngươi không có ý với Ly Vương, chuyện cũng náo loạn đến mức như vậy rồi, trẫm đồng ý hủy bỏ hôn ước của các ngươi, ngày mai, nếu ngươi thật sự dạy được cho người của trẫm, đến lúc đó trẫm sẽ ban bố một thánh chỉ hủy bỏ hôn ước."

"Đa tạ bệ hạ, vậy thần nữ xin cáo lui." Ngọc Ý hành lễ, sau đó lui ra ngoài.


Hoàng đế liếc nhìn về phía cửa, con ngươi thâm sâu, sắc mặt bình tĩnh khiến người khác không nhìn ra được hắn ta đang suy nghĩ điều gì.

"Bệ hạ, người nói xem Ngọc tiểu thư này thật sự biết làm bánh khoai lang, khoai lang sấy, khoai lang sợi gì đó sao? Lão nô sống đến từng tuổi này rồi mà cũng chưa từng thấy qua?" Công công lo lắng hỏi.

"Nàng ta không dám khi quân, ngược lại, Ly Vương lần này nhìn sai rồi." Hoàng đế nói xa xăm.

"Bệ hạ, ý của người là?"

"Vấn đề mà văn võ khắp triều đều không giải quyết được, vậy mà lại được một nữ tử giải quyết rồi, đây không chỉ là trùng hợp, nữ nhi nhà họ Ngọc này không đơn giản."

"Vậy bệ hạ vẫn đồng ý cho bọn họ từ hôn sao?" Công công khó hiểu, hỏi.

"Nếu nàng ta đã đi theo Vu Kì Thiên rồi, trẫm cũng không tiện để cho Ly Vương lấy nàng ta, ngươi phái người đi bí mật theo dõi Ngọc Ý, nàng ta có bất cứ động tĩnh gì thì lập tức báo cho trẫm." Con mắt hoàng đế lóe sáng, như có chút suy tư.

"Vâng, bệ hạ." Công công lập tức đi làm.

Bên này, sau khi Ngọc Ý ra ngoài liền nhìn thấy ba người đứng cách ngoài cửa không xa.


Điều khiến cô bất ngờ là Ly Vương cũng đang đợi ở bên ngoài.

Nhìn thấy cô đi ra, sắc mặt Ly Vương lúc này đen sì vì căm phẫn, hai mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn về phía Ngọc Ý giống như con dã thú đang phẫn nộ: "Nữ nhân xấu xí, hoàng huynh đã nói gì với ngươi?"

"Bệ hạ nói yêu cầu ngươi trả lại của hồi môn cho ta, một xu cũng không được thiếu, ngày mai, ngài ấy sẽ tuyên cáo với thiên hạ hủy bỏ hôn ước giữa ta và ngươi." Ngọc Ý lạnh lùng trả lời.

"Xì, bổn vương thích chút hồi môn ghẻ đó của ngươi chắc, bổn vương sẽ bảo người thu dọn đồ đạc của ngươi ngay bây giờ." Ly Vương tức giận hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

"Được thôi, ta lập tức phái người đến Ly Vương phủ kiểm kê." Ngọc Ý đắc ý nói.

"Ngọc Ý, bệ hạ có gây khó dễ cho con không, sao lâu như vậy mới ra ngoài?" Ngọc thừa tướng lo lắng hỏi.

"Phụ thân yên tâm, bệ hạ không làm khó con, chỉ là nhờ con giúp ngài ấy giải quyết một vấn đề khó khăn, ngày mai có thể giải quyết rồi." Ngọc Ý an ủi.

Ngọc thừa tướng sững sờ: "Cái gì, con giúp bệ hạ giải quyết vấn đề khó khăn?"

Sao lời này nghe có vẻ không đáng tin vậy nhỉ.

"Không, là việc liên quan đến thành Nam Nguyên, chúng ta trở về rồi từ từ nói." Ngọc Ý nói.

Vu Kì Thiên nhíu mày, thành Nam Nguyên là việc nan giải nhất của nước Thiên Hòa, hạn hán liên miên, bách tính lầm than, là củ khoai nóng phỏng tay mà cả triều đường tránh còn không kịp, vậy mà hoàng thượng lại làm khó một nữ nhân như vậy.


Có điều nghe nha đầu này nói, vậy mà nàng lại giải quyết được rồi, Vu Kì Thiên có chút tò mò không biết nha đầu này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể giải quyết rắc rối của cả triều đường.

Trên xe ngựa, Ngọc thừa tướng nghe con gái rủ rỉ kể lại, vô cùng kinh ngạc: "Cho nên, cách của con chính là để thành Nam Nguyên trồng khoai lang?"

"Đúng vậy, không chỉ là trồng khoai lang, còn có thể làm ra rất nhiều sản phẩm phái sinh. Ngày mai con tới hoàng cung dạy cho mọi người làm các loại như bánh khoai lang, khoai lang sợi..., dạy xong là nhiệm vụ của con hoàn thành rồi." Ngọc Ý trả lời.

"Ngọc tiểu thư thật thông minh." Vu Kì Thiên khen ngợi.

"Đó là đương nhiên, bản lĩnh của bổn tiểu thư nhiều lắm, thế tử ngài lấy được ta chính là nhặt được bảo bối rồi, mau đến phủ thừa tướng gửi sính lễ đi." Ngọc Ý trêu chọc hắn.

Sắc mặt Vu Kì Thiên hơi cứng đờ, vành tai đỏ lên một cách khó hiểu, người nữ nhân này cũng thật dám nói.

Ngọc thừa tướng không nghe nổi nữa: "Ngọc Ý, con là nữ tử, không thể dè dặt một chút sao, loại chuyện này sao có thể tự mình mở miệng chứ?"

"Tại sao không được? Con nhắm trúng thế tử rồi, thế tử cũng có ý với con, ai mở miệng không phải đều giống nhau sao?" Ngọc Ý hỏi.

Ngọc thừa tướng bất lực thở dài, nhìn về phía Vu Kì Thiên: "Tiểu nữ từ nhỏ được ta cưng chiều quen rồi, mong Vu thế tử đừng để ý."

"Không sao, Ngọc tiểu thư chân thật hồn nhiên, bộc trực thẳng tính, không chút giả tạo, ngược lại là hiếm có trong các nữ nhân." Vu Kì Thiên tán thưởng.

"Ôi, không ngờ rằng thế tử lại đánh giá ta cao như vậy, vậy sau này ta nhất định phải gắng sức hầu hạ thế tử hơn rồi, có phải không?" Ngọc Ý cố ý liếc mắt đưa tình với Vu Kì Thiên một cái.

Bình Luận (0)
Comment