Vương Quốc Màu Xám

Chương 114

deyun

Văn phòng tổng bộ tuyến ba.

Đèn vẫn sáng, Tần Thái đứng trước thi thể của Thiếu Lợi Minh, bên cạnh là trợ lý của hắn đang ôm chân, bị biến cố trước mặt làm sợ ngây người.

Tần Thái chỉ ngoài ý muốn một giây, sau đó cô liền ra lệnh cho ngũ hàng thi, rất nhanh đã xóa dấu vết đánh nhau trong phòng. Trợ lý Thiếu Lợi Minh nhìn năm cương thi bận rộn qua lại, không biết phải làm sao.

Tần Thái nghiên cứu thái dương luân trước ngực Thiếu Lợi Minh. Cô không thể giải thích được, đây là loại pháp bảo khác sao? Thế vì sao lại còn bị đâm chứ?

Cô không có nhiều thời gian để nghiên cứu, cô cần dọn dẹp cái thi thể này.

Tổng bộ tuyến ba cô từng đến, chỉ là trước kia Thông Dương Tử kinh doanh Thông Dương quán, cả tuyến ba tự giác đặt nó thành tổng bộ, nơi này vẫn không dùng đến.

Cô biết bên trong có một phòng nghỉ, vừa lúc đặt thân thể đang dùng vào phòng tối om đó.

Trợ lý Thiếu Lợi Minh nhìn thấy hết thảy, há to miệng không khép được —— anh ta không biết Thiếu Lợi Minh trước mắt này là ai.

Tần Thái lấy tư thế đứng trên cao nhìn xuống, thanh âm lạnh như băng: "Biết vì sao ta không giết ngươi không?"

Anh ta rùng mình, lập tức giác ngộ: "Bởi vì tôi... không có bất kì uy hiếp nào với cô. Nhất định tôi sẽ không nói việc này ra ngoài."

Tần Thái ngồi xổm xuống trước mặt, cô cố gắng trông thật ngạo mạn, làm tên trợ lý đáng thương này sợ tới mức run rẩy như thỏ. Tần Thái duỗi tay sờ đầu anh ta, giống như đang lơ đãng: "Tầm sáu phút sau, trung tâm huấn luyện sẽ đưa người tới đây."

Trợ lý Thiếu Lợi Minh lập tức phản ứng: "Không cần chi viện, chẳng phải Tuyến trường đã xử lý xong sao?"

Tần Thái ung dung thong thả lấy từ túi tùy thân một bọc nhỏ chứa dầu cải. Sau đó cô cúi người, dùng năm ngón tay bôi lên cẳng xương bị thương của anh ta.

Đối phương không biết ý đồ của cô là gì, sợ tới mức cuộn lại thành cục. Du phù có thuật gắn xương, Tần Thái rất nhanh đã nắn lại được. Trợ lý Thiếu Lợi Minh tên là Lý Thiên Hà, anh ta duỗi duỗi chân, phát hiện đã hết đau nhức.

Tần Thái đứng lên đi rửa tay, người từ trung tâm huấn luyện đã tới bên ngoài.

Tuy rằng mặt ngoài trấn định, nhưng cô vẫn lo lắng tên Lý Thiên Hà này không hợp tác. Nên ngũ hành thi không đi xa.

Lý Thiên Hà so với suy nghĩ của cô còn nhát gan hơn, anh ta rất nhanh đã ứng phó được với hai Thủ Vọng Giả. Hai người kia thấy thân thể Thiếu Lợi Minh đã bị Tần Thái chui vào, xác nhận là không có chuyện gì, hỏi mấy câu liền đi.

Tần Thái nhẹ nhàng thở ra, trên mặt vẫn không đổi sắc. Lúc này Lý Thiên Hà không biết phải làm gì, đi không được mà ở cũng không xong.

Tần Thái nhìn thằng vào anh ta: "Nhỡ kỹ hôm nay ngươi đã nói những gì, từ nay về sau, không cần ta phải xuất hiện trước mặt."

Lý Thiên Hà như được đại xá: "Cảm ơn, cảm ơn."

Anh ta chạy nhanh như ma đuổi, Tần Thái ngồi lên ghế của Tuyến trường, đột nhiên cảm thấy bản thân đã quay lại khởi điểm.

Cô không còn nhiều thời gian cảm khái, lập tức lọc ký ức của Thiếu Lợi Minh, chậm rãi đọc.

10 giờ sáng thứ hai.

Tần Thái đang rối rắm trong văn phòng —— hành động bài trừ Đàm Tiếu đâu, khống chế tuyến ba ở chỗ nào??

Tuyến ba vẫn như cũ có sáu tổ, mỗi tổ năm tổ viên + Một tổ trưởng + Một Thủ Vọng Giả. Tổng bộ có hai tiếp tân, vốn trợ lý mỗi Tuyến Trường có hai người, Thiếu Lợi Minh mang theo hai, thêm Đàm Tiếu nữa là ba. Tần Thái đuổi Lý Thiên Hà đi rồi, lúc này chỉ còn lại hai người.

Tần Thái đang xem xét sơ qua các mối quan hệ, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Tần Thái cầm bút lên giả bộ viết viết, lòng lo lằng, người đi vào là Đàm Tiếu. So với lúc cùng cô thì anh ta trông nghiêm túc hơn khi đứng trước Thiếu Lợi Minh. Lúc này ôm theo một chồng văn kiện đi vào: "Tuyến Trường, đây là hóa đơn tháng trước của Tổng bộ và sáu tổ, đây là dự toán tháng sau, mong ngài xem qua một chút."

Tần Thái nghiêm trang nhận lấy hóa đơn biên lai các thứ, từng thứ một đều được sửa sang thích hợp. Tần Thái nhíu mày: "Sao bây giờ mới đem tới? đã qua tháng sau rồi."

Lời này mà đổi lại là cấp trên nói với Tần Thái, khẳng định cô sẽ chửi mẹ nó—— ngày hôm qua không phải là cuối tuần à. Nhưng Đàm Tiếu không hổ là Đàm Tiếu, anh ta vẫn mang gương mặt khéo léo mỉm cười: "Mấy ngày trước là thấy ngài bận quá, tôi sợ ngài không có thời gian xử lý việc này."

Tần Thái nổi tâm đùa giỡn: "Anh thật quan tâm, lý do rất chính đáng."

Đàm Tiếu hơi cười: "Chắc rồi."

Tần Thái ném văn kiện lên bàn, lúc Đàm Tiếu đưa tay nhặt lên thì cầm lấy tay anh ta. Nụ cười trên mặt Đàm Tiếu đọng lại, không dấu vết rút tay về: "Tuyến Trường, còn có dự toán cho tháng sau."

Tần Thái xoay bút vài vòng, không muốn ký: "Anh đã làm trợ lý cho ta một thời gian, sao lại không hiểu đạo lý như thế chứ?"

Dường như không muốn hiểu ám chỉ rõ như ban ngày đó, biểu tình trên mặt càng vặn vẹo: "Tuyến Trường, không có vấn đề gì thì xin ngài ký tên."

Tần Thái ngầm cười muốn bể bụng, trên mặt vẫn duy trì nghiêm túc: "Tôi đối với anh có ý nào, anh không rõ à?" cô duỗi tay nhéo một chút lên mu bàn tay Đàm Tiếu, anh ta rất nhanh đã rút tay lại, nhưng có hàm dưỡng cao, vẫn còn chịu đựng: "Tuyến trường, mời ký tên."

Tần Thái ký xong, Đàm Tiếu lấy bảng dự toán, rồi chạy trối chết.

Chờ khi anh ta vừa đóng cửa, Tần Thái liền dựa vào bàn làm việc mà cười không thẳng nổi eo.

Chỉ là không bao lâu, Tần Thái không thể cười tiếp được.

Lúc mười rưỡi, vị trợ lý khác của Thiếu Lợi Minh đi vào. Cô ta đong đưa eo, thẳng hướng đến ngồi trên đùi Tần Thái, mùi nước hoa còn nồng hơn mùi nhang đuổi muỗi.

Tần Thái cười không nổi, nhưng từ ký ức Thiếu Lợi Minh biết được thân phận của cô gái này.

Tên là Triệu An Nhã, là trợ lý kiêm bạn gái hắn ta....

"Sao tối qua anh không về nhà?" Triệu An Nhã cọ cọ lên đùi Tần Thái, thanh âm mềm như nước. Tần Thái thật bất đắc dĩ: "Bên kia có ghế."

Triệu An Nhã lập tức bất mãn: "Ôi trời, Tuyến Trường hôm nay đối với em lạnh lùng quá nha." Tần Thái còn chưa nói gì, cô ta đã vòng tay ôm cổ cô: "Nói! Hôm qua lêu lổng cùng con hồ ly tinh nào?"

Trong đầu Tần Thái là cả vạn con thảo nê mã chạy qua, quả nhiên vừa đùa giỡn Đàm Tiếu, bây giờ bị nghiệp quật.

Cô không thể chịu nổi Triệu An Nhã làm nũng, sau lưng nổi lên một tầng da gà da vịt, phải nhẹ rống lên: "Không có việc đó, tối hôm qua tăng ca, có Lý Thiên Hà làm chứng."

Cô gái này lớn lên không tệ, gương mặt trái xoan, đôi mắt ngập nước, là kiểu liếc mắt phát sẽ tạo cám giác cho người đối diện đây là mỹ nhân mị hoặc.

Hiện tại cô ta cọ cọ lên đùi Tần Thái vài cái, bàn tay không thành thật đi xuống dưới mà sờ. Đến phiên Tần Thái nổi giận—— mẹ nó lão tử đùa giỡn Đàm Tiếu thì cũng chỉ nhéo nhéo bàn tay, còn cô liền đi thẳng vào chủ đề, thật quá đáng nha?!

Triệu An Nhã sờ sờ cách quần, tựa hồ nhận ra vật phía dưới không có phản ứng, cô ngạc nhiên hô lên một tiếng.

Tần Thái nắm tay cô ta lại: "Mới sáng sớm, anh thấy không khỏe."

Triệu An Nhã cũng rất săn sóc, lập tức hôn lên mặt: "Tối qua không ngủ đủ sao? Trưa nay anh nghỉ ngơi đi, em đi nấu cho anh ít canh."

Tần Thái thuận nước đẩy thuyền—— bà cô à, chỉ cần cô không bá vương ngạnh thượng cung, muốn nấu gì cũng được.

Triệu An Nhã lại hôn lên trán cô, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi ra còn kỳ quái: "Sao lại không thấy Lý Thiên Hà đâu?"

Tần Thái hàm hồ trả lời: "Cho anh ta về ngủ rồi."

Hôm nay tất nhiên Tần Thái chưa phân công việc bên ngoài cho Đàm Tiếu, cô xem xét các mối quan hệ trong tổng bộ tuyến ba một cách rõ ràng—— người phụ trách chi tiêu chính là em trai của Triệu An Nhã, Triệu An Bồi. Địa vị của Đàm Tiếu rất khó nói, suy xét đến anh ta đã ăn sâu bén rễ ở tuyến ba, Thiếu Lợi Minh chưa thể phân chức vụ rõ ràng.

Hiện tại trên danh nghĩa cứ là trợ lý của Tuyến Trường.

Chỉ là phạm vi chức quyền rất rộng, Thủ Vọng Giả xin nghỉ thì anh ta thế thân vào, không có việc gì thì chạy chân giúp Triệu An Bồi. Triệu An Bồi là người không có học vấn nghề nghiệp cụ thể, chuyện gì có lợi hắn ta đi, chuyện không tốt thì đẩy cho Đàm Tiếu.

Tần Thái vừa tiếp nhận, không dám động can qua gì ở tuyến ba, sợ người khác hoài nghi.

Cũng may cùng ngày, Trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả thật sự điều một người tới đây. Tần Thái thuận nước đẩy thuyền, đứng bên ngoài văn phòng tuyên bố: "Đàm Tiếu, về sau anh không cần thế vào chỗ các Thủ Vọng Giả thay ca nữa."

Những lời này làm Đàm Tiếu cảm thấy thật ngoài ý muốn, anh ta nhìn Tần Thái, cũng không biết "Thiếu Lợi Minh" này muốn cái gì.

Tần Thái bình tĩnh: "Gần đây anh làm việc không tồi, cứ tiếp tục như vậy."

Đàm Tiếu cân nhắc ý tứ trong câu nói: "Cám ơn Tuyến Trường."

Sắp đến giữa trưa, Triệu An Nhã nấu canh mang đến. Đáng tiếc canh ngon như vậy nhưng vô duyên với cô, cô chỉ Triệu An Nhã đặt sang một bên, rồi nhắm mắt lại tiếp tục đọc ký ức trong hồn phách Thiếu Lợi Minh, cô phải biếc được thói quen sinh hoạt của người này.

Lúc Triệu An Nhã đi còn vô cùng hoài nghi, sao hôm nay Thiếu Lợi Minh có điểm không thích hợp. Tần Thái có thể làm gì bây giờ? Cô thật không có phúc hưởng thụ mỹ nhân mà!!

Đến chiều, giờ tan tầm, Tần Thái gọi Đàm Tiếu đến: "Đến văn phòng tôi một chuyến."

Đàm Tiếu không muốn đi, thật sự không muốn. Trước kia lúc Thiếu Lợi Minh không cho anh sắc mặt tốt, anh còn có chút kiên định. Nay đột nhiên cổ quái như vậy, lòng anh lại không chịu nổi.

Anh đi theo Tần Thái vào văn phòng, Tần Thái tống cổ Triệu An Nhã về trước, sau đó vẫy tay, ý bảo Đàm Tiếu đến gần chút. Đàm Tiếu đứng đối diện bàn làm việc, sống lưng thẳng tắp: "Tuyến Trường, còn có chuyện gì sao?"

Tần Thái nhìn quanh để chắc chắn không còn ai, mới mở miệng: "Đợi lát nữa ta có thứ này, anh giúp tôi mang về nhà nuôi đi"

Đàm Tiếu nghĩ đến phụ nữ đầu tiên, tuy rằng hoi khó xử, nhưng anh khó hiểu hơn—— anh cùng Thiếu Lợi Minh, chưa thân thiết đến mức này mà?

Tần Thái đi vào phòng nghỉ—— đến thời gian đến Trật Tự làm việc rồi, cô cần đổi về thân thể mình.

Đàm Tiếu không đi vào—— phòng nghỉ có giường lớn, thái độ hôm nay Thiếu Lợi Minh kì cục như vậy, anh không thể nào hiểu được. Nhưng chỉ lát sau, nhìn người đi ra từ phòng nghỉ, liền kinh sợ: "Cô...."

Tần Thái nhoẻn miệng cười: "Tôi thu phục Thiếu Lợi Minh rồi. Tối nay anh giúp tôi dưỡng thân thể hắn ra, tôi phải về Trật Tự đi làm."

Trong thời gian nhắn Đàm Tiếu không tiếp thu kịp: "Cô..."

Tần Thái ôm anh ta một chút, lúc này không còn biểu tình cổ quái nữa mà còn ôm lấy cô: "Cô ở Trật Tự, có tốt không??"

Tần Thái không để bụng: "Cũng không đến nỗi, so với anh thì tốt hơn chút. Từ từ....sao tôi lại cảm thấy như đã quên mất cái gì ấy nhỉ..."

Đàm Tiếu đỡ thân thể Thiếu Lợi Minh lên xe, đột nhiên Tần Thái nhớ tới: "MÁ!! Tôi quên mất đám ngũ hành thi!!"

Cô chạy qua hai con phố, rốt cuộc thấy hàng ngũ hành thi—— năm người nó đang đứng dựa vào tường thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích. Người qua đường còn cho rằng họ đang biểu diễn nghệ thuật, còn ném trước mặt vài đồng xu và tiền lẻ = =
Bình Luận (0)
Comment