Vương Quốc Màu Xám

Chương 116

Lê Minh Uyên muốn đưa Tần Thái về tổng bộ, xe đang đi an toàn được nửa đường, Tần Thái đột nhiên mở miệng: " Cho tôi xuống đi."

Lê Minh Uyên ôm con trai trong lòng, trước mặt Tần Thái như bậc bề trên: " Cô bị thương rất nặng, ta sẽ tìm máu cho cô."

Tần Thái lắc đầu, khăng khăng muốn xuống xe.

Lê Minh Uyên không hiểu: "Lần trước Bạch tiên sinh cách chức cô cùng lão Thông, đã không còn quan hệ gì với Nhân Gian, sao lại cứu ta? Hoặc là nói, cô muốn cái gì ở ta sao?"

Tần Thái đỡ cửa xe, lung lay đi xuống. Lúc cô về đến thời gian qua đã lâu, bên Trật Tự sẽ hoài nghi. Lúc Lê Minh Uyên hỏi, cô suy nghĩ thật lâu mới có đáp án.

" Tôi cũng không biết vì sao lại cứu ngài, thật sự giữa chúng ta không hề có giao tình. Nhưng lúc nhỏ xem thế giới động vật, mỗi khi thấy sư tử săn mồi, tôi sợ con mồi bị nó đuổi kịp, cảm thấy những con mồi đó thật đáng thương. Mà lúc thấy sư tử chịu đói, tôi lại hy vọng nó bắt được mồi để ăn."

Lê Minh Uyên im lặng, Tần Thái che lại miệng vết thương, biểu tình hoang mang: " Ngài nói xem cuối cùng sư tử có nên bắt mồi hay không?"

Sư tử muốn sống, cho nên nó đi săn.

Con mồi cũng muốn mạng sống, cho nên mới chạy trốn.

Thế giới động vật không có đúng sai, tất cả chỉ vì sống sót.

Mà thế giới con người lại quá phức tạp, quá nhiều đúng sai thiện ác làm con người mê muội.

Tần Thái cứ từng bước từng bước đi vào chỗ tối, cô móc bên hông ra một cái bình nhỏ, bên trong đựng ít dầu cải. Cô vẽ lưỡng đạo du phù rồi đắp lên miệng vết thương. Cuối cùng thì vết thương do pháp khí gây ra  không chuyển biến xấu thêm.

Lúc cô trở lại chỗ Đường Bố, đã là 3 giờ sáng.

Không cần phải giám sát từ trên sân thượng nữa, Tần Thái mua về một đống lớn đồ ăn khuya. Hùng Thiên Lâm cùng đám người vừa ngồi ăn ăn, vừa chửi má nó: " Lần này Hồng Hạo thật sự mất mặt rồi, bốn tra xét chết một, hai trọng thương, còn lại choáng váng, ông ta còn bị đánh đến không đứng dậy nổi."

Tần Thái không chớp mắt tìm một vị trí bên cạnh ngồi xuống, miệng vết thương đang dần khép lại, lúc này không thể thẳng nổi eo. Đường Bố vì che chắn cho cô, nói một câu: " Đúng vậy, làm tôi còn tưởng thắng chắc rồi, bảo Tần Thái đi mua đồ ăn khuya về cùng mọi người ăn mừng nữa chứ."

Cuối cùng người tới giải quyết hậu quả là Bạch Hà và Yến Trọng Hoan.

Nếu Bạch Hà tới, đương nhiên Tần Thái phải đi xuống. Cô đứng phía sau Bạch Hà, nhẹ giọng gọi một tiếng sư phụ. Bạch Hà khẽ gật đầu, cúi người xem mấy thi thể ngũ hành bị đánh nát kia.

Thi thể tính Mộc đã bị đốt. Bạch Hà nhẹ quét qua thổi một phát, nhẹ nhàng niệm chú, một tấm phù khống thi liền hiện ra.

Chữ màu vàng cuối lá phù viết —— Đại tướng quân vô địch mở ấn.

Trong lòng Tần Thái bất ổn, Bạch Hà cầm tấm phù trong tay, trầm tư hồi lâu: " Đại tướng quân là người nào? Là phán quan mới của Nhân Gian à??"

Yến Trọng Hoan càng không biết chuyện gì: " Chưa nghe qua. Theo lý thì mấy nhân vật như vậy sẽ không im hơi lặng tiếng mới đúng. Xem qua thuật khống thi, không lẽ có quan hệ với Thanh bang?"

Hai người đều không hiểu được, sao lại tự nhiên xuất hiện một người có thể lên mặt được với Tổng bộ trưởng?

Một trận gió thổi qua, dường như Bạch Hà ngửi được mùi gì. Anh ta quay ra sau ngửi ngửi, đột nhiên tiến tới gần Tần Thái hơn. Tần Thái lui về sau rất nhanh, mặt cô vẫn bình tĩnh: "Sư phụ, anh đang muốn ăn đậu hủ tôi sao??"

= =

Sắc mặt Bạch Hà tối sầm, gõ một cái lên đầu cô, lại tiếp tục nghiên cứu tầm phù khống thi kia. Tần Thái im lặng, nhưng cô biết chuyện gì xảy ra—— cô vừa hút máu một tên Tra xét. Chắc chắn Bạch Hà ngửi thấy mùi máu trên người cô.

Năm cổ thi thể bị người Trật Tự mang đi, lúc tan tầm Tần Thái chào hỏi Bạch Hà, nói muốn về nhà một chuyến. Bạch Hà chỉ nhắc nhở cô rằng lòng tiểu nhân ưa tối, không nói thêm gì.

Tần Thái bắt xe, đi về hướng biệt thự Thiên Lư Loan.

Khi đó Đàm Tiếu còn đang ngủ, Tần Thái tìm thấy trong tủ lạnh máu còn mới, uống trước hai túi. Sau khi no nê, cô dựa theo phương pháp trong bách khoa toàn thư về du phù mà Bạch Cập đưa cho, tìm căn châm, dùng du phù làm lời dẫn giúp lành miệng vết thương phía bên hông.

Chú pháp của Bạch Hà đa số là trừ yêu diệt ma, nhiều hơn là nói về siêu độ. Còn của Bạch Hà thì có ích hơn chút, có cả biện pháp dưỡng quỹ, trị quỷ hiệu quả.

Chỉ là dùng châm đâm vào miệng vết thương có chút đau, Tần Thái nghiến răng nghiến lợi, chửi bản thân một lượt.

Ngu ngốc!

Xử lý xong miệng vết thương, Tần Thái đặt thi thể ở góc có địa khí dày nhất, để hấp thu và nghỉ ngơi. Cô nhập vào thân thể " Đàm Tiếu thích nhất" rồi đi lên.

Đàm Tiếu vẫn đang ngủ, cũng may trong nhà ngoài anh ta chỉ có Sa Ưng, hai đại lão gia, ngủ không cần khóa cửa. Đàm Tiếu số 2 còn đang đứng trước canh chừng, Tần Thái bảo nó xuống tầng hầm bảo dưỡng.

Cô vừa chui vào chăn Đàm Tiếu liền tỉnh.

Bình thường Đàm Tiếu chăm sóc tỉ mỉ " Đàm Tiếu thích nhất", dùng nước hoa mà anh ta thích. Lúc này trời vẫn đang tối om, chỉ cảm thấy được tiếng động. Dường như ý thức còn chưa tỉnh hẳn, Đàm Tiếu chỉ im lặng.

Tần Thái chui vào ngực anh ta, dán mặt vào: "Đàm Tiếu, hôm nay tôi cắn chết một người."

Giọng nói có chút cô đơn, nhưng không hề có chút đau khổ. Hoàn cảnh đó, cô không cắn rồi uống máu tên kia thì cả cô cùng Lê Minh Uyên đều chạy không thoát.

Đàm Tiếu tỉnh hơn lúc nãy, ôm lấy Tần Thái: " Ai?"

Tần Thái kể hết những chuyện phát sinh, Đàm Tiếu khẽ vuốt mái tóc dài của thân thể này: " Cắn chết thì thôi, nếu hắn có cắn chết cô thì chắc lại đang vui mừngđấy."

Tần Thái nhắm mắt lại: "Ừ."

Đàm Tiếu vuốt v e ngực cô, mấy ngày nay hai người chưa có thời gian thân mật, đương nhiên bây giờ muốn làm gì đó: " Làm một chút nhé?"

Tần Thái không cự tuyệt, trên thực tế cô rất hưởng thụ loại "hoạt động" này với Đàm Tiếu.

Nghe ra sự đồng ý ngầm, Đàm Tiếu không đi thẳng vào vấn đề như lúc trước. Anh hôn nhẹ nhàng lên cánh môi, Tần Thái lười biếng nằm thẳng, hôn hôn dần đến vị trí kia thì cô xấu hổ. Cảm thấy toàn thân đều bốc cháy: "Đàm Tiếu.....anh....anh làm sao vậy."

Đàm Tiếu không nói gì, vẫn cứ một đường xuống ngực, cuối cùng thanh âm Tần Thái thay đổi: " Đàm.....Tiếu?"

Đàm Tiếu nhẹ nhàng trấn an cô, Tần Thái xấu hổ đến cùng cực: "Đừng.....A......"

Đàm Tiếu dùng lưỡi khuấy đảo chỗ non mềm đào nguyên, may mắn không bật đèn, bằng không Tần Thái mất hết mặt mũi gặp người. Cô đẩy đẩy bả vai anh, Đàm Tiếu lắc đầu ý bảo không có việc gì.

Đầu lưỡi linh hoạt trên da thịt, Tần Thái cố gắng không thốt lên. Cuối cùng Đàm Tiếu dùng răng li3m cắn, cô không chịu được nữa.

Đêm nay Đàm Tiếu dường như rất kiên nhẫn, anh ôn nhu hầu hạ Tần Thái tầm mười lăm phút. Cảm giác như sóng từng đợt từng đợt ập tới, Tần Thái nghĩ chết đi sống lại cũng chỉ như thế này thôi. Cô thở hổn hển, thân thể dâng lên nỗi khát vọng xa lạ. Không muốn nói ra, cô chỉ gắt gao bám lấy bờ vai Đàm Tiếu.

Lại lên một lần, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô đưa tay xuống sờ ch ỗ kín nào đó nhằm " nhắc nhở". Quả nhiên thứ kia phẫn nộ ngẩng cao đầu.

Tần Thái nhẹ nhàng chạm vào, Đàm Tiếu xoay người đặt cô lên trên.

" Muốn tự làm sao?" Anh ôn nhu hỏi. Dù sao trong tối cũng không thấy gì, mặt Tần Thái dày lên chút: " Nhưng....tôi chưa từng làm."

Đàm Tiếu cười một tiếng: " Hôm nay thử xem."

Tần Thái nhẹ nhàng ngồi xuống vật kia, mái tóc dài của thân thể này chạm đến ngực Đàm Tiếu. Anh hoàn toàn để cô tự động thân, cô thử một lần, cảm thấy đây mới đúng là thân thể còn sống.

Hai người chơi một hồi, Đàm Tiếu chưa tận hứng: " Vẫn nên để tôi đến đi."

Anh ôm Tần Thái xuống giường, phất tay hất tất cả đồ vật trên tủ đầu giường đi, đè ngửa Tần Thái lên mặt bàn. Tần Thái thấp giọng ngâm rên. Anh ta với tay mở đèn lên, rồi dùng hết toàn lực ra ra vào vào.

Ánh mắt Tần Thái mê ly, đầu ngón tay cào lên lưng hằn ra vết đỏ, Đàm Tiếu không để bụng.

Nhìn từ góc độ này, Tần Thái cảm thấy Đàm Tiếu thật đẹp trai, cô hoàn toàn đặt bản thân vào tay anh ra, để anh ta quan sát, khống chế, hưởng thụ.

Một bên âu yến nhẹ nhàng, một bên thô bạo ra vào, còn nhẹ giọng dụ cô: " Rên lên đi."

Đàm Tiếu rên một tiếng, anh ta dường như thêm ủng hộ, càng dùng sức tiến quân.

" Đàm Tiếu...." Tần Thái cảm thấy bản thân trúng độc rồi, cô còn muốn anh ta dùng thêm sức. Đàm Tiếu hôn lên vành tai cô: " Gọi anh Tiếu."

Tần Thái rất ngoan ngoãn: " Anh Tiếu."

Vật kia của Đàm Tiếu bỗng cứng rắn như sắt, anh ta cũng không nhịn được kêu lên.

Hai người liều chết triền miên, lại không ngờ cửa phòng bị đẩy ra. Tên gia hỏa đầu tóc bù xù còn ngái ngủ bước vào: "Đêm hôm khuya khoắt các người làm ồn cái gì.... Má!!

Là Sa Ưng, anh ta rất nhanh đã nhận ra tình hình chiến đấu. Tần Thái mặt đỏ tai hồng, vội vàng đẩy Đàm Tiếu ra. Đàm Tiếu bực bội, hận không thể đem Sa Ưng nấu lên—— còn chưa xuất ra mà!

Đàm Tiếu dùng chăn mỏng bao lấy thân mình cùng Tần Thái, sau đó tức giận mở miệng: " Ngươi đã xem đủ chưa?"

Đương nhiên Sa Ưng chưa thấy đủ!!

Tên này da mặt dày, trực tiếp ngồi xuống giường: " Xem như tôi dự thính đi?"

Tần Thái duỗi tay muốn lấy quần áo, Đàm Tiếu luyến tiếc, thật vất vả mới được ở bên nhau. Anh ta ôm chặt Tần Thái, ánh mắt lưu luyến: "Tôi còn muốn."

Tần Thái vừa quẫn bách vừa bực bội: "Sa Ưng!!"

Sa Ưng không quan tâm, anh ta vẫn không chịu yên: "Hai người các ngươi nửa đêm ăn vụng, tại sao không có phần tôi?"

Tần Thái nghẹn thở, lại nghĩ ra biện pháp—— Đàm Tiếu số 2 đâu?

Cô thúc giục Đàm Tiếu số 2, chỉ lát sau, đại hán tử thô kệch chạy từ tầng hầm lên. Hắn đi vào phòng, Sa Ưng cảnh giác: "Hắn muốn làm gì?"

Tần Thái tránh trong ngực Đàm Tiếu: "Cho anh ăn khuya."

Đàm Tiếu số 2, thân cao một mét tám, dáng người cường tráng hơn Tả Lực Khôi. Nó không nói lời nào tiến thẳng đến chỗ Sa Ưng. Sa Ưng mắng một tiếng, nhanh nhẹn né tránh.

Hai người đánh nhau một trận, Sa Ưng vừa ra khỏi phòng, Đàm Tiếu liền đi đóng cửa lại.

" Đàm Tiếu thích nhất" vốn dĩ trắng không tì vết, lúc này lại có chút hồng hồng. Đàm Tiếu hôn cô: " Chúng ta tiếp tục."

Bên ngoài Sa Ưng với Đàm Tiếu số hai nháo đến gà bay chó sủa, Tần Thái cùng Đàm Tiếu cười—— mặc kệ nó, dù sao thể lực vẫn còn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment