Vương Quốc Màu Xám

Chương 133

Lúc Tần Thái chạy đến trước cổng lớn trường trung học nghiệp vụ thành phố Tam Họa, xung quang dán đầy các tờ bướm quảng cáo nền trắng chữ xanh. Cô đi tới gần hơn mới phát hiện phía trên vẽ pháp chú. Càng đến gần thì sẽ bị phản lực.

Hiểu biết của Tần Thái đối với pháp trận rất hạn hẹp, muốn lập trận pháp thì phải vận dụng thành thục các loại pháp chú, cả công lẫn thủ bổ sung cho nhau chỉ trên một trận.

Dù cô dùng phù chú đến mức linh hoạt tự nhiên, nhưng trận pháp là nhược điểm của Tần Thái.

Hoàn toàn không để cô có thời gian nghiên cứu những thứ này, cả đám người đã lập tức bao vây cô lại. Dưới tình huống đối mặt với những người có thực lực như thế này, thật sự cô không có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Ba cao quản của Trật Tự dần áp sát cô, Yến Tiểu Phi đứng cách đó hai người, trên mặt không còn biểu cảm vênh váo tự đắc như trước kia: "Cô không chạy được đâu."

Tần Thái cười khổ: "Thì sao, đương nhiên tôi biết tôi chạy không thoát. Nhưng dù vậy cũng phải thử xem."

Yến Trọng Hoan dẫn người vây cô lại, Lữ Liệt Thạch vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ở lại, cô sẽ là nữ chủ nhân của Trật Tự, không đáng để suy nghĩ lại sao?"

Tần Thái tự động bỏ ngoài tai những lời như ác quỷ đó. Trên người cô vẫn đang mặc bộ đồ thể thao của Yến Tiểu Phi. Cô xắn tay áo lên chuẩn bị sống chết với đám người ngu muội này.

Nhìn cô chỉ cần dùng vài đường là có thể đánh ngã bảo vệ của trường, Lữ Liệt Thạch hết muốn nói: "Chắc phải thay hết đám bảo vệ này đi."

Mười ấy cao quản đứng đó nhìn họ đánh chơi chơi với Tần Thái. Bạch Hà đứng cạnh Lữ Liệt Thạch, ông ta quay sang nói: "Tôi vẫn luôn thắc mắc, vì sao trước kia anh lại thu cô ta làm đệ tử. chẳng lẽ chỉ vì cô ta có âm mắt? nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi, nhìn rất có sức sống, đúng không?

Bạch Hà vẫn không nói lời nào, Lữ Liệt Thạch nhún nhún vai: " Có muốn giúp không? Muốn thì đi đi, sau đó thông cáo thiên hạ chuyện của Tiên Tri và Tôn Chủ, tận mắt nhìn Trật Tự sụp đổ. Nguyên nhân chính là đệ tử yêu dấu của anh đấy."

Bạch Hà mím môi, đưa tay phải ra sau lưng, tầm mười giây sau xung quanh Tần Thái xuất hiện một vòng kim quang, ánh sang nhỏ vụn bao cô lại giữa, cô nhìn thoáng qua đã biết: "Là chú kim quang, bên trong còn có thêm chú Ngũ Lôi, mượn cả lực âm dương bát quái.... Tổ hợp máy thứ này lại chính là trận pháp sao?"

Hiện trong mắt Bạch Hà là sự khen ngợi, Tần Thái bị lực của âm dương đánh cho một chưởng, quỳ xuống ngay tâm bát quái kim sắc, Bạch Hà thu chặt pháp trận khiến hồn phách Tần Thái đang bị đè ép."

Bạch Hà dịu dàng nói cho cô biết: "Đúng vậy, sử dụng linh hoạt phù phú kết hợp với sức mạnh âm dương ngũ hành có thể tạo ra hiệu quả mình muốn, đó là pháp trận."

Tần Thái cười một tiếng, hồn phách cô cũng theo đó tan vỡ.

Cảm giác đó rất kì lạ, mỗi hồn phách bị vỡ thành hàng trăm mảnh nhỏ. Cô phân liệt thành hàng trăm chính mình. Cứ xem như đây chỉ là giấc mộng dài, chỉ cần tỉnh lại là sẽ thấy bản thân đang ở khắp nơi.

Cô dồn hết sức thu lại những mảnh đó, nhưng nhiều quá.

Cũng may đã rất quen thuộc với kết cấu hồn phách, cô nhanh chóng nhận ra đâu là chủ hồn, hơn nữa kì lạ hơn là, Trong chủ hồn có một mảnh nhỏ là ký ức. Tuy rằng hồn phách chia ra li ti nhưng vẫn nhận thấy được nó.

Bây giờ việc cấp bách nhất là thu lại toàn bộ mảnh nhỏ trước. Cô bắt được phách ký ức thứ nhất, dùng khóa hồn trận nhốt nó lại phòng nó lại chạy đi quá xa. Những mảnh nhỏ không nghe lời chạy lung tung quá nhiều, trong đường kính một mét đều bị cô dùng chủ hồn cùng giác hồn kéo toàn bộ về ráp lại.

Cô mở mắt nhìn xung quanh, nhưng phía trước tối đen như mực, cũng không nghe thấy âm thanh gì. Chết tiệt, phách nào phụ trách thị giác với thính giác!!

Cô lần lượt ráp vào thử, cuối cùng cũng tìm được một phách phụ trách các loại cảm giác. Cô đặt nó vào vị trí, sau đó đắp thêm một phách khác, đôi mắt liền sáng trở lại.

Chúng nó đều bị vây trong vòng tròn, lúc này cô nhìn chủ hồn. Thật kì diệu, nếu nói phách ký ức là ổ cứng, như vậy phách ký ức nhỏ trong chủ hồn kia là mạch chủ!

Mà thứ này không tồn tại ở người bình thường, nói cách khác, chỉ có phương pháp tu luyện của Huyền Thuật sư giúp phách nhỏ này phát triển. Mà đối với tốc độ xử lý của máy tính thì mạch chủ quyết định không ít.

Chẳng lẽ hồn phách có thể lớn thêm sao?!

Không biết thời gian qua bao lâu, dù sao Tần Thái cũng đã gom xong hồn phách trở về, nhưng lại không được như trước nữa.

Cô chậm rãi từ từ kiểm tra từng bước, lần đầu bị tan thành nhiều mảnh đến như vậy, thật sự quá k1ch thích.

Lúc cô mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang bị treo trên tường nằm ngoài Bất Ki các. Người nào đi vào sân đều thấy được thi thể kia.

May mắn là đám người này không có khẩu vị nặng, rất chu đáo khoác cho cô một tấm vải bố trắng, trên cổ là sợi dây thừng, treo ở đó lủng la lủng lẳng.

Cô cố gắng không động đậy, áp chế linh khí sung túc chực trào trong thân thể để cô có nhiều thời gian nghiên cứu mảnh nhỏ phách kia lớn lên như thế nào.

Những mảnh đó to nhỏ không đồng đều, chắc thời kỳ còn là trẻ con chúng sẽ giống nhau. Nói cách khác....mỗi thứ này có thể trưởng thành?

Tần Thái lấy chủ hồn ra trước, nhân lúc không có ai dùng pháp chú thanh lọc linh khí, rồi rót vào. Sau đó cô thấy linh khí len lỏi thoát ra qua từng kẽ hở, chỉ có một ít thấm vào chủ hồn.

Xem ra hiệu quả hấp thu thấp, nhưng đây lại là phương thức tu luyện phổ biến.

Bọn họ lợi dụng tâm pháp đưa linh khí trời đất tiến vào linh hồn để hấp thu, thúc đẩy hồn phách lớn lên.

Nhưng đa số linh khí thoát ra gần hết, nếu có thể giúp hấp thu toàn bộ, như vậy không cần phải cực khổ nữa đúng không?

Nơi này không có hồn phách khác, Tần Thái chỉ có thể dùng của mình, thoạt nhìn như đáng tiến hành thí nghiệm công năng của hồn phách. Cô chia một mảnh thành trăm mảnh, hấp thu cho từng cái, nhưng không cái nào hết hoàn toàn.

Tần Thái hạ quyết tâm, lại dùng chú ly hồn, một tiếng giòn tan gãy gọn vang lên, một mảnh nhỏ đã vỡ.

Đáng chết, chú ly hồn không thể tiếp tục phân nhỏ nó.

Cô tiếp tục mở ra một trận pháp nho nhỏ, bỏ hồn phách ngoại trừ chủ hồn vào phân thành 9000 mảnh nhỏ hơn, rồi bắt đầu hấp thu linh lực.

Tuy rằng tốc độ này chậm hơn việc sử dụng trực tiếp, nhưng ít ra nhanh hơn tốc độ tu luyện bình thường 9001 lần.

Từng mảnh nhỏ hấp thu linh khí sung túc, dần phình to lên, thể tích càng lúc càng lớn. Đây là cách tu luyện chưa từng có, Tần Thái phát hiện mỗi mảnh nhỏ kia đang trưởng thành. Sau đó mỗi hồn phách dần mọc thêm phách ký ức nhỏ, nó cũng lớn lên, lúc Tần Thái đưa vào chủ hồn kiểm tra thì thấy nó dường như có ý thức riêng.

Bỗng nhiên Tần Thái hiểu ra tại sao, thuật phân thân!!

Trong truyền thuyết, Huyền Thuật Sư khi tu luyện đạt tới cảnh giới, có thể phân thân chính mình. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết tu tiên, nó thật sự tồn sao?

Chẳng lẽ việc tu luyện thuật phân thân, chính là khiến một hồn phách trưởng thành tạo nên môt hồn phách độc lập hoàn chỉnh?

Cô còn chưa thể tin lập tức, nhưng nhìn mảnh nhỏ trước mặt đang lớn dần, Tần Thái biết đây là chuyện rất có khả năng. Hơn nữa không chỉ dừng ở một hồn phách hay cả hồn tu luyện thuật phân thân, chỉ cần một mảnh nhỏ cũng có thể!

Trời đất ơi, đến lúc đó chẳng phải tu luyện ra một vạn bản thân hay sao?

Còn có thể không ngừng phân thân, phân thân liên tục đến vô tận!

Má nó!

Tần Thái nhanh chóng chọn một phách để tập trung bồi dưỡng, lúc nó hoàn toàn trưởng thành, long cô cực kì kích động, thuật phân thân thật sự ghê gớm!

Nó đã thành thì đương nhiên cũng muốn có tên. Tần Thái liền đặt cho nó là Tần Thái số 2. Tần Thái số 2 không có thân thể, chỉ có nguyên thần bay tới bay lui.Đây cũng là phần khó nhất của thuật.

Chuyện này Tần Thái bó tay, đến bản thân cô còn không có thân thể hoàn chỉnh, huống chi tạo thêm một cái cho nó!

Tần Thái bị "treo đầu" ở ngoài Bất Ki các được một tuần, dựa vào tốc độ tu luyện của người bình thường nhân lên gần một vạn lần, thì cô đã tu được gần bảy vạn ngày, tầm hai trăm năm...= =

Cô đưa chủ hồn vào thân thể mình, nhân lúc đêm khuya vắng lặng, chỉ huy chín hồn phách phân thân khác trốn khỏi Bất Ki các. Cô dùng thuật đoạt xá quá nhuần nhuyễn, nhanh chóng chiếm lấy th@n thể vài người rồi chạy ra bên ngoài!!

Đương nhiên đám người Yến Trọng Hoan sẽ phát hiện, mấy nay Bạch Hà không đến Bất Ki các. Lữ Liệt Thạch cùng Yến Trọng Hoan tập hợp người lập tức chặn người lại. Nhưng lát sau họ phát hiện điều không đúng lắm: "Sao cô ta được nhiều người giúp như vậy? Bốn...à không năm người, không không có nhiều hơn!!"

Lúc Tần Thái chạy trốn, mười phách kia trưởng thành còn dư năm phân thân. Cô cho năm người đó chạy điên cuồng, Thành phố Tam Họa đã hủy bỏ lệnh phong tỏa, nên việc chạy không có nhiều ngăn trở.

Lần này Tần Thái không đến chỗ Yến Tiểu Phi ăn chực nữa, nếu đã không quay về Trật Tự thì tìm cho mình một con đường khác. Cô đi đến một tiểu khu, bảo vệ ra ngăn lại: "Cho kiểm tra giấy chứng minh"

Tần Thái vén tóc lên lộ ra gương mặt đáng sợ, khiến bảo vệ ngao một tiếng rồi bất tỉnh.

Cô thuận lợi đi vào tiểu khu, tìm được đúng số nhà, gõ cửa.

Cửa mở ra, người đứng bên trong rất quen thuộc. Bạch Cập.

Rõ ràng thấy Tần Thái đứng trước mặt làm hắn ta sốc, có chút ngoài ý muốn: "Đến đây làm gì?"

"Đương nhiên có tin quan trọng muốn báo cho sư thúc." Sắc mặt Tần Thái trắng bệch, dù hồn phách cô sung túc linh khí, nhưng không thể tẩm bổ cho thân thể này. Từ sau khi biến thành cương thi, thân thể này mạnh hơn, nhưng giờ đây nó lại yếu hơn nhiều so với hồn phách của cô.

"Vào nhà rồi nói được không?" phía sau cô còn bốn phân thân đấy. Bạch Cập liếc mắt nhìn qua, giữa lông mày nhảy dựng, hắn biết đó đều là TT.

Do dự một lúc, hắn nghiêng người cho cô đi vào. Tần Thái vừa vào cửa thì thấy Nguyệt Hiện một thân váy vóc công chúa ngồi trên sô pha, đang ôm cậu bé Bọt Biển xem TV. Cô bị giật mình khi nhìn thấy Tần Thái trong bộ dạng này.

Bạch Cập lặng lẽ ngăn trở tầm mắt Tần Thái, hỏi cô: "Có tin gì nói đi."

Tần Thái chỉnh sửa bộ đồ trên người, húng hắng giọng, cô sợ Bạch Cập nổi điên lên đuổi mình đi nên nói thẳng vấn đề: "Tiên Tri của Trật Tự đã chết."

Thần sắc Bạch Cập vẫn lạnh lẽo như thường, lát sau hắn nói: "Vào thư phòng rồi nói."
Bình Luận (0)
Comment